- Thì thầm với mẹ - Ngô thị Minh

14/09/201112:00 SA(Xem: 10708)
- Thì thầm với mẹ - Ngô thị Minh


Thì Thầm Với Mẹ

 

 Ngô Thị Minh



Những trận mưa tầm tã trút xuống Huế, nước không kịp lối thoát,nước dâng cao, lũ lụt khắp các vùng đất thấp giữa lòng thành phố Huế nước ngập tràn, xe cộ tắt nghẽn giao thông từ quốc lộ I Huế - Đà Nẵng, sự biến đổi của trời đất như vô tình trừng phạt dân Huế vốn chịu lắm cảnh oan nghiệt, điêu linh.

 

Ngày di quan mẹ phải đình trể! Chúng con thành khẩn cầu xin trời thôi mưa, đất rút nước vội, hầu việc tiển biệt Mẹ gặp mọi sự bình yên, thông suốt! Quả là một sự mầu nhiệm! Huế bất chợt ngưng mưa, nước rút nhanh trời tạnh ráo, như một ân sủng, thiêng liêng dành cho Mẹ! Huế là nơi cội rễ của tổ tiên, Ông Bà, là nơi khai sinh Mẹ và Huế đang đón nhận Mẹ về với cội nguồn.

 

Mẹ thật sự xa thành phố Đà Nẵng, nơi Mẹ ở một thời gian dài, đời sống lắm gian nan, trăn trở! Nay Mẹ trả lại, bỏ lại hết bụi trần! Xe chở chiếc quan tài gói ghém hình hài Mẹ với đàn con trai gái đầy đủ bên cạnh, hẳn Mẹ ấm lòng m ãn nguyện ra đi!

 

Đà Nẵng và Huế chặng đường không xa nhưng nỗi buồn đau trong con như dài vô tận! Con đường đất đỏ dẫn đến làng ngoại, nghĩa trang lạnh lùng còn đầy sủng nước mưa! Hai bên lề đường họ hàng, bà con gần xa, đông đúc nối chân nhau chờ đón tiển đưa Mẹ đến nơi an nghĩ vĩnh hằng! Mẹ trở về nằm cận kề cha mẹ, chị em, chồng và chung quanh những người thân của Mẹ, Mẹ sẽ ấm áp, Mẹ sẽ không lẻ loi!

 

Chiếc quan tài nằm gọn dưới huyệt sâu, những nắm đất từ bàn tay của những người thân gởi gắm nổi thương tiếc phủ kín Mẹ, nhưng tiếng bật khóc, thổn thức gần như lấn áp âm điệu của quí Thầy tụng niệm, có Thầy nhắc nhở: thương Mẹ nên im lặng nhất tâm cầu nguyện Chư Phật tiếp dẫn hương linh! Riêng con nước mắt ráo khô, giây phút thiêng liêng ấy dòng lệ biến mất! con cúi đầu thành tâm cầu nguyện Mẹ sớm được vãng sanh đến miền cực lạc, nơi an lành vĩnh cữu.

Nấm mồ màu vàng tươi còn ướt nước, đánh dấu một kiếp người trở về cát bụi! bụi trần chất chồng làm khổ đời Mẹ! Mẹ thật ra đi,…kẻ trước người sau, ai nấy đều cùng chung một lối về vĩnh cửu! nhưng Mẹ cuối cùng vẫn được hạnh phúc nằm cạnh Ba, dù Ba xa Mẹ mấy chục năm trời! Mẹ ơi! Con mất Mẹ thật rồi! mãi mãi con không nhìn thấy Mẹ! còn đâu những lần gọi phone nghe giọng nói, tiếng cười ròn rã của Mẹ đầu dây, hết rồi những cảm giác nôn nao, vui sướng được gặp Mẹ ở quê nhà! sự xúc động, ôm xiết Mẹ trong vòng tay, hơi hướm quen thuộc, ấm áp của Mẹ!

 

Ôi! Vô thường là thế ư! Sự biến đổi trong từng giây phút mất mát và chia lìa! Thân xác Mẹ sẽ rã rời, hòa lẫn với đất, tấm bia đá trên mộ phần, đánh dấu nơi an nghĩ ngàn thu của Mẹ!

 

Xe rời nghĩa trang chưa đầy năm mười phút, trời đổ mưa, những trận mưa lớn làm mù trời, gió ào ạt ập tới như giông bão, mây trời xám đen thật thấp, có phải chăng trời đất động lòng tiếp đón một linh thức mới hay đất trời thấu hiểu lòng con! Nhưng dòng nước có linh thức! mưa thay nước mắt con đang trào dâng, mưa rạt rào như vỗ về, xóa bớt nỗi đau, xót xa trong lòng con! Con thầm tạ ơn Phật, trời đất quá thiêng liêng, mầu nhiệm đã dành cho Mẹ một khoảng thời gian và không gian tạnh ráo, thuận tiện cho việc di quan chóng hoàn tất viên

Mãn. Đặt di ảnh Mẹ lên chiếc bàn thờ! Đàn con cháu của Mẹ thương tiếc rưng rưng! Mùi hương trầm nghi ngút để sưởi ấm lòng Mẹ! Mẹ yên lòng ở thế giới bên kia.

 

Bảy người con gái của Mẹ, đêm ngủ chập chờn, hình bóng Mẹ như quanh quẩn, quấn quít bên cạnh, chúng con mất Mẹ thật sao! Mẹ ơi! Mẹ ơi!

 

Trước khi con trở về phương trời xa lắc, bảy chị em lẳng lặng đứng quanh bàn thờ Mẹ để chụp hình lưu niệm, con muốn với tay ôm Mẹ vào lòng như mọi khi tạm biệt! nhưng Mẹ còn đâu! Mẹ vĩnh viễn xa rồi!

 Một nén hương trầm và hương lòng con kính dâng Mẹ, bốn lạy này con gói ghém yêu thương mang theo về xứ lạ quê người! Con không ngăn được nỗi đau như cắt! Mẹ cho con khóc, được khóc! Ít nhiều tâm tư bớt trĩu nặng xót xa. Lạy Mẹ con đi! Lần này con không hứa hẹn bao giờ trở về!

 

Bốn mùa Vu Lan con chưa trở về quê hương viếng mộ phần Cha Mẹ, nhưng trong lòng con luôn dạt dào nhớ thương! Thực sự Mẹ nào có xa con, Mẹ quá gần, Mẹ hiện hữu trong trái tim con gái Mẹ, kể cả những đêm giấc ngũ no tròn, hình ảnh Mẹ hiện về! Mẹ mãi mãi bên con phải không Mẹ! Mỗi buổi sáng như một thói quen con dâng trà cúng Mẹ, có những lúc thì thầm với Mẹ nỗi buồn, vui trong cuộc sống, di ảnh Mẹ môi như mĩm cười, đôi mắt Mẹ nhìn như cảm thông, an ủi, lòng con dấy lên một niềm vui mới! Mẹ đây! Vĩnh viễn gần gũi con! Mẹ ơi! Công việc mỗi ngày càng làm con lu bu, bận rộn, nên thưa thớt đến làm công quả như trước, tuy nhiên, có dịp đến chùa dâng hương lễ Phật, ngắm nhìn di ảnh Mẹ, chồng con hay bao di ảnh khác trong khói hương thật thanh thoát, vi diệu! thế giới bên kia thật an lành phải không Mẹ! còn ai làm phiền Mẹ bên ấy! chắc hẳn không có ai! bởi lẻ đất Phật là nơi tịch tịnh an vui, không có ác, không có dữ, không có bỉ thử thì làm gì có khổ!

 

Quì gối trước chánh điện, bái ngưỡng các đấng từ bi con cảm thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường! cuộc đời chưa rũ bỏ tham, sân, si, nên con vẫn còn lắm tội trong biển khổ!

 

Mẹ ơi! kế bên cạnh Mẹ có di ảnh bác Diệu Hưng, bác hao hao giống Mẹ, dáng dong dỏng cao, trông thanh tao, tính tình vui vẻ, nụ cười hiền lành, ai nấy đều mến thương, Bác trong nhóm trai soạn ở chùa, hay nhặt, rửa rau cải, tươm tất, sạch sẽ và nhanh nhẹn, sau cơn bao bệnh bác đã đến đất Phật, để lại sự thương tiếc trong lòng mọi người! Bác Diệu Duyên còn gọi là Bác Hai “Sài Gòn!” Tuy già, lưng còng, nhưng vẫn siêng năng đến chùa ngày cuối tuần, giúp ban trai soạn cắt tỉa rau quả, nấu nướng! Bác cũng đã ra về miền cực lạc.

 Chị Đằng (Diệu Hương) luôn đảm trách phân chia các thức ăn vào dĩa để cúng linh hay đãi khách, con hay đùa với chị, nài nỉ thêm vài miếng cho dĩa đầy đặn, chị ngở thực lại rầy rà…vì sợ hụt thiếu phần sau!

 

Bác Giác Phước, dáng nhỏ thó, gọn gàn, chín mươi tuổi nhưng thao tác nhanh nhẹn, phẩm hạnh dễ thương, đáng kính, Bác hay giúp mang thực phẩm cúng Phật và bàn linh, thắp hương lên bàn thờ khi quí thầy lễ tụng, phát sớ cho các gia đình làm lễ cầu siêu, cầu an, cứ mỗi lần gặp Bác, con bế bổng Bác để tỏ lòng thương mến! Bác chẳng nhớ tên con chỉ biết gọi “dâu bà Nguyên Hòa”. Bác Diệu Châu đẹp lão và duyên dáng, thường nhật hay lau chùi bụi nhang, giữ sạch sẽ bàn thờ Phật và những tủ kệ kinh, vắng một thời gian không gặp, nay con ngậm ngùi nhìn thấy di ảnh Bác ở đây! Còn nhiều vị nữa Mẹ ạ! Nơi tâm con nghĩ, tất cả họ rất gần với Mẹ! con thì thầm với các Bác “các Bác làm Phật sự cỏi trần đã xong, cháu còn tiếp tục làm vệ sinh trong chùa!”

 

Sau bếp, dãy hiên dài nơi các Bác, các chị trong nhóm trai soạn đang bày biện nấu nướng thức ăn, tiếng nói cười vô tư, vui vẻ, nhưng chắc hẳn trong lòng mọi người đều tưởng niệm các Bác đã ra đi! sự cống hiến nào đều có giá trị của nó, quí Bác đã để lại cho hậu thế sự tốt đẹp lâu bền!

 

Phần thứ ba ngôi chùa là Trung Tâm Văn Hóa cũng đã hoàn thành rất nguy nga tráng lệ do biết bao công sức của quí Thầy, Phật Tử, đạo hữu cống hiến! Có phải chăng mãnh lực của vô ngại cống hiến là sứ mệnh thiêng liêng, cao cả để đạt đươc thành quả tốt đẹp. Nhờ công đức vô lượng vô biên của quí Thầy, các vị đóng góp tịnh tài. Cầu xin chư Phật chứng minh gia hộ cho mọi người được an lành, các hương linh an vị tại chùa sớm siêu thoát đến nơi đất Phật.

 

Ngô Thị Minh

Mùa Vu Lan PL 2555- 2011


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn