Bồ Công Anh
Nhìn qua cửa, lốm đốm vàng sân cỏ
Những cánh vàng, mỏng mảnh dễ thương
Hoa không thơm – chẳng có mùi hương
Thân bé bỏng, cánh hoa nhỏ xíu
Bồ Công Anh – bé thơ mềm dịu
Trông lạc loài, ngơ ngác thấy mà thương
Không lả lơi, màu hoa rất nõn nường
Tươi tắn lạ - Lá dài, răng cưa nhỏ
Đàn em bé đùa tung tăng trước ngõ
Hái hoa vàng, cài lên tóc mà vui
Một đời hoa ngắn ngủi - ngậm ngùi
Đà hóa kiếp – trong bàn tay thơ dại
Trời hôm nay, mầu mây xanh hoang dại
Bầy trẻ nô đùa nào có biết gì đâu
Vô âu lo, chẳng chút uá nhầu
Đạp trên cỏ tươi xanh, vàng nắng
Hoa bơ vơ, chùng nhạt theo màu nắng
Một chút héo tàn, rã rượi bể dâu
Em thơ ơi, nào có nghĩa gì đâu
Cành
hoa nhỏ - Bồ Công Anh nhỏ xíu
Em tung tăng, rồi cười vui, nũng nịu
Đóa hoa vàng cài trên tóc cười vui
Bãi cỏ hôm nay, xanh mướt màu trời
Em có lẽ chẳng quan tâm gì mấy
Mươi năm sau, vào đời, em sẽ thấy
Chẳng thấy màu hồng, chỉ có buồn thôi
Loang lổ cho nhau, loang lổ một đời
Em nhìn lại cành hoa nhỏ xíu
Bông hoa xưa của một thời niên thiếu
Đã qua rồi ngày tháng rất ngây thơ
Không gian xưa, giờ bỗng hững hờ
Thương hoa dại điểm tô đời – Im lặng
Là thực vật, của ông trời trao tặng
Trao tặng cho đời màu sắc đó em ơi
Hoa lặng thinh, mang ngơ ngẩn cho đời
Trong câm nín, mặc cho tay người hái
Bồ Công Anh - một loài hoa nhỏ dại
Vơ vẩn trước nhà, trông thấy mà thương
Tháng Ba 2013
Nguyễn Thị Mắt Nâu