- Quán thông thực tướng - tuỳ bút Thanh Trí Cao

11/09/201112:00 SA(Xem: 11140)
- Quán thông thực tướng - tuỳ bút Thanh Trí Cao


QUÁN THÔNG THỰC TƯỚNG

 

Thanh Trí Cao

 

 

Lung linh như hạt nắng

Lóng lánh như vì sao

Thời gian còn lưu dấu

Ô hay! Một thuở nào.

 

Vâng! Giữa cái hư và thực ẩn hiện một năng lực cảm thông kỳ diệu! Có nghĩa là, ánh sáng và bóng tối tương phản tạo thành một trạng thái khó mô tả bằng ngôn ngữ thường tình. Ấn tượng ấy bao giờ cũng đẹp lạ thường! Để rồi từ đó phát sinh ngôn ngữ thi ca rất ý vị trong dòng đời.

 

Chiều đã xuống, hoàng hôn trầm lắng miên man chập chùng trên núi đồi hùng vĩ, cây lá uốn mình tương quan nhịp thở mặc nhiên giao cảm bằng những ngôn ngữ du dương. Chim chóc tung cánh bay đi, như đã hứa hẹn quay về hội ngộ tìm lại những giây phút êm đềm của quá khứ bất phân. Cái gì là mộng-Cái gì là thực? Ngần kia ảnh tượng khả kính! Khả ái như huyền thoại luân lưu khát vọng. Viễn ảnh nào cho anh niềm hy vọng nơi cuối đường ngôn ngữ. Định kiến nào cũng phôi phai để nhường chỗ cho tình người hoa nở. Những thứ bạn đã vứt đi và rồi muốn quên lãng, tưởng chừng thành tích ấy rất đẹp đầy chiêu cảm. Đóa hoa dại bên đường biểu tỏ nét đẹp kiêu sa hảnh diện! Tâm thức của bạn cảm nhận, để cảm thấy không bị cô đơn giữa thế giới đạt đến đỉnh cao hưng thịnh thời đương đại. Nhưng cho dù thời thế có ra sao vẫn còn có tấm lòng chân thành độ lượng. Mặt trời hôm nay cũng như vầng trăng hôm qua âm – dương đồng nhất lý biểu thị như nhiên bất phân chủng loại.

 

Hôm ấy bạn trở về, nhưng người lại ra đi, vì rằng tứ đại chi phối bất dung ngôn ngữ tâm giao. Khả, bất khả, Ô hay! Tâm kinh dung hóa thời gian và không gian, không tăng, không giảm. Động cơ nào thôi thúc tiếng khóc hay tiếng cười rồi cũng hòa tan như nước biển đại dương. Nghĩa là tiến trình ấy tái tạo những gì mà tâm thức hơn một lần đã yêu thương và phát nguyện.

 

Người đã chu du phương trời viễn mộng, những bao năng lực của đại chúng gõ nhịp hát thiền ca. Có bao giờ cảnh cũ chào đón người về trong một ngày nắng ấm tình người và vũ trụ chan hòa. Tôi tin tưởng đã thành chủng thức của hạnh - nguyện, bậc tuệ giác có khác, không như kẻ phàm phu. Hương sắc cũ dường như còn chiêu cảm, Nắng đồi Tây vươn nhẹ cánh mây hồng.

 

Hỡi những người lữ khách, tóc đã điểm màu sương giữa buổi Thu tàn hương phấn. Phong thái thi nhân lúc giao mùa vẫn tuôn tràn ngôn ngữ thành thơ để mà cống hiến tha nhân. Thấy và biết thực tướng “pháp hữu, pháp vô” ánh mắt thiền độ lượng ung dung khai thị cũng không ngần ngại đột phá thế giới tâm linh thể nghiệm và thực chứng. Thực thể kia hoại diệt có nghĩa là ướm mầm cho sự sống tương ứng quân bình. Tảng đá nào vẫn chờ đợi tri âm- tri kỷ suốt bốn mùa chuyển động. Đã có bao nhiêu chứng tích kinh qua biển cả để đi về miền đất hứa? Cũng có những bước chân thầm lặng quay về tìm lại kỷ niệm đơn sơ bên bờ đại mộng của một thuở nào. Nhớ hay không còn muốn nhớ, hải đảo kia đã cho anh và tôi những chuỗi ngày góp nhặt đá sỏi và tình người. Tôi vẫn tri ân hải đảo Galang nắng cháy da người, nhưng tình thì vẫn cưu mang.

 

Những lúc tôi lắng sâu

Không gian nối nhịp cầu

Biển cả lời vang vọng

Lệ đá giọt ngọc châu

 

Những lúc tôi quay về

Ngần ấy tiếng khen chê

Hư danh và huyền thoại

Kiếp sống Thiền đam mê

 

Thử hỏi có hành giả nào chưa một lần sang sông để hiểu bến bờ ấy đẹp tuyệt vời! Sự mô tả để minh họa hướng đi hay lối về của một người có chí nguyện vững chải, tất nhiên cần thiết. Tôi xin tri ân đời, tri ân người đã hiến dâng mà không đòi lại bao giờ.

 

Có những lần anh thách thức, biển vô tình cướp mất tình yêu thương. Cho hay cái cảnh đoạn trường, còn đó bài học - tấm gương soi đường. Bước chân đại mộng phong sương, tấm lòng biển cả đo lường thời gian. Hoa nào mà chẳng phai tàn, ai mà chẳng muốn dọc ngang một thời. Tàu nào mà chẳng ra khơi, Đức nào mà chẳng rạng ngời muôn phương. Giữa khuya đốt nén tâm hương, tưởng niệm ân đức tông đường truyền trao. Truyền thống nghìn trước-nghìn sau. tấm lòng hiếu thảo nâng co hạnh lành. Nhìn sâu trong cõi trời xanh, Mẹ là tất cả để thành ca dao. Dù mai thời thế ra sao. Ta xin xác định hướng vào thiên Thu

 

Nghiễm nhiên là thế ấy! Cho dù anh có tham vọng như một kẻ cuồng điên khuấy nước, chọc trời. Cái gì cũng tưởng rằng phải chịu ảnh hưởng cái của mình mới đúng nghĩa thực thể tương giao. Anh có thể tạo thành sóng gió ba đào giữa phố phường hay đô thị. Anh có thể là quỷ, là ma hù dọa người lương thiện không thích phô trương nịnh hót bởi cái bã lợi danh. Cho dù bạn cố tình trở thành loài quái vật để được hành xử theo mệnh lệnh đen tối nào đó, kết thúc nó sẽ là gì? Hơn ai hết, bạn sẽ gậm nhắm chua cay nơi bến bờ hoang dại hãi hùng. Bạn phải biết rằng, thái độ cấu trúc thiếu đúng đắn nó chỉ là trò chơi bẩn giữa chốn chợ đời. Quả tình ngôn ngữ vô căn cứ vay mượn từ một người mang nặng thành kiến, nó rất ư tầm thường, ai có kiến thức mà chẳng hiểu như thế ? Những dòng tư duy viết thuê, chửi mướn cho những con buôn chính trị thời thế, nếu có chút tuệ giác sẽ nhận ra dụng ý từ kẻ thiếu văn hóa. Dĩ nhiên, người có tư cách nên bày tỏ trung thực những gì đối tượng lầm lỗi thực sự, ấy là tư cách của bậc quân tử.

 

Người viết bài này chỉ thích bình thường học hỏi và làm việc để phục vụ đạo pháp và dân tộc. Thiết tha với dân tộc cho dù có phải ra sao, tôi vẫn chấp nhận. Tôi cam đoan, với ngòi bút này tôi sẵn sàng đối diện bất cứ những ai cần đối thoại có văn hóa.

Dòng lịch sử nào rồi cũng sang trang khép lại quá khứ. Rồi mây vẫn bay như thế trong bầu trời trong sáng thênh thang, nếu bảo rằng vô định ấy chỉ là tri giác nhạy cảm mà thôi. Kinh Hoa Nghiêm có câu:

“Có thì có tự mảy may, không thì cả thế gian này cũng không”. Chúng ta hãy quán thông thực tướng các pháp là như thế!

 

Những tưởng, ai rồi cũng có những giây phút giác ngộ, lúc ấy bạn sẽ hiểu rõ thực tướng của chính mình.

 

Con tim của đá lắng nghe nhịp thở của biển gọi mời bằng những ngôn ngữ yêu thương! Tầng số ấy vút cao trùng trùng, điệp điệp vô thanh vi diệu! Một chút thẹn thùng trôi nhẹ qua ánh mắt thơ mộng trên dòng sống của cuộc đời, ấy là dấu chỉ ăn năn trở về thực tại bản thể chân như. Lăng kính pha màu xanh biếc, tuổi hoa niên đang thao thức gọi nắng hồng. Chợt đến, chợt đi buổi hồng hoang tiếng mẹ ru ấm lạnh ôi tuyệt vời! Ngày mẹ mất tôi cài đóa hoa trắng, con tim rung động vô ngần! Bàn tay ấy của bậc thiên thần thẩm thấu yêu thương qua từng hơi thở. Tôi chỉ biết ca ngợi tình mẹ là tất cả…

 

Sáng hôm đó trời mưa sương lành lạnh da người, cánh hải âu đua nhau đi về một hướng nào đó có tin vui. Thế mới hay cuộc đời chẳng có gì đáng tuyệt vọng bạn ạ! Hãy đứng lên bằng đôi chân nghị lực con người. Hãy hát những lời ca đầy nhân ái để cống hiến và chia xẻ với tha nhân giữa bầu trời nắng ấm đầy hy vọng.

 

Mấy tầng cao ơi! Mấy tầng cao

Nơi nào chốn cũ, nơi nào quê xưa

Hư không còn chút dư thừa

Trao người lữ khách tuổi vừa lớn khôn

 

Thành phố Santa Ana,

Rằm tháng bảy Tân Mão - 2011

 

Thanh Trí Cao

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn