Giấc Mộng Nàng Xuân
Kathy Nguyễn
“Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi Xuân đến gợi thêm sầu…”
Đang ngâm nga những dòng thơ chưa dứt, bổng có tiếng cell phone réo gọi tưng bừng, Thu liền mở điện thoại ra nghe ngay. Hello! Đầu dây điên thoại bên kia tới tấp…
-“Thu hả! Xuân đây nè làm gì đấy? Hôm nay có rảnh không? Bọn “Tứ quái của mình ngày xưa ở Việt Nam…Thu còn nhớ không? Tụi mình kéo đến nhà Thu ăn Tất Niên sớm đó nhen! Có được không?
-Cứ đến đi, hân hạnh được tiếp đón các bạn, vì hôm nay mình cũng rảnh, mấy đứa nhỏ theo ba nó về quê thăm nội rồi. Ở nhà chỉ một “mình” mà thôi…
-OK! Được rồi, Xuân sẽ cùng Hạ và Đông đến quậy một tăng đó nhen…Tụi này đang ở khu Phước Lộc Thọ ghé chợ mua đồ ăn đấy nhé, đừng nấu nướng chi cho mệt, cứ để tụi này lo liệu phần ăn uống, chuẩn bị chỗ ngồi ăn là được rồi.
-Ok, các bạn đến chơi đi cuối năm chúng mình được dịp họp mặt quậy cho vui có sao đâu?
-Mười lăm phút sau tụi này sẽ đến nhé.
Thu cất chiếc cell phone lại chỗ cũ, rồi lo dọn dẹp lại nhà cửa nhất là phòng ăn cho tươm tất.
Thu thầm nghĩ bạn bè lâu ngày gặp lại, nhưng mỗi người mỗi tánh, nhất là Xuân hay vui đùa
và nghịch ngợm tánh tình trông giống như nam nhi…Còn Hạ và Đông thì ít nói nhưng rất khó chịu hay hờn giận…Tuy nói vậy chớ bốn đứa này giống như là thời tiết vậy…Xuân, Hạ, Thu, Đông trời khiến bốn đứa mang sắc thái bốn mùa của vũ trụ thì làm sao có hạp nhau được thế mà cũng kết bạn thân được. Kỷ niệm một thời áo trắng ngồi chung một lớp rất là vui… Đang suy diễn mênh mông thì tiếng chuông nhà đã vang lên “reng…reng…reng…”
Thu liền ra mở cửa mời các bạn vào nhà, và nói rằng:
“Hôm nay, chắc trời mưa lớn lắm đó….Ồ! có cả Nàng Xuân yêu kiều của tôi nữa, trông thật giống như là hoa hậu thứ thiệt, mặt lúc nào cũng rạng rỡ… diện quá xá đi…Thật là không hổ danh là “nghiêng thùng đổ nước…” Đoán không sai chút nào, cùng lúc đó bên ngoài râm râm mưa, nếu mình cầu lộc được như thế thì vui biết mấy....”
-“ Thu ơi! Sao bồ chế diễu Xuân đến thế, Xuân nay không tệ hơn trước đâu nhé! Sắp lên làm giám đốc… rồi đó nhen! Đừng có chê “tớ’ là thứ vô dụng…
-“Đâu dám…!”
Chưa hết, lại có tiếng chen vào:
-“Chưa đổ Ông Nghè mà đe thằng Tổng” tiếng của Hạ xen vào, thấy thế nàng Đông liền kéo tay bạn vào bếp…đừng nhiều chuyện mất vui nhớ nhen, mấy bồ.”
Thu chủ động hướng dẫn việc bếp núc để các bạn chuẩn bị món ăn truyền thống của quê nhà nhất là miền Nam sẽ được dọn ra vừa thưởng thức vừa ôn lại kỷ niệm xưa, một thời thơ ấu đã qua tại quê nhà... Đây cũng là dịp tất niên sớm cuối năm. Bạn bè gặp lại hàn huyên tâm sự, sau bao năm dài tất bật muu sinh hằng ngày tại xứ người. Vâng! Vùng đất Cali này ấm áp và cũng là nơi nhiều người Việt mình sinh sống…
Bước vào nhà Thu rồi, Xuân chẳng chịu làm gì cả liền ngồi xà xuống ngay trên chiếc ghế nệm da xinh xắn, trông vẻ mệt mỏi nói với các bạn rằng:
“Xin lỗi các bạn nhé! Xuân nhức đầu quá mạn phép nằm nghỉ giây lát, các bạn thông cảm nhé! Thu thấy vậy liền nói:
-“Ê Xuân, bồ không khỏe vô phòng mình nằm nghỉ chút đi, đùng nằm đó kỳ lắm…
-“Có sao đâu, bọn mình là phụ nữ cả mà...”
Thu nói thế, nhưng Xuân không nghe và cũng chẳng thèm muốn nghe, lười quá liền nằm dài trên ghế thả hồn vào mộng. Thấy vậy, Thu vẫn tôn trọng, để yên cho bạn mình ngủ không đá động gì nữa, tiếp tục lo nấu nướng. Bỗng chốc tiếng thở đều đều của Xuân đã thành tiếng gáy khiến cho các bạn chú ý, nhưng mọi người vẫn làm việc bình thường, chẳng ai thèm để ý đến con bạn bướng bỉnh này.
Hơi thở Xuân mỗi lúc mỗi đều, giấc ngủ thật ngon lành, thả hồn vào mộng chỉ trong giây lát:
“Thông thường mỗi sáng Xuân đến công ty làm việc, mọi người ai nấy đều có phần hành riêng, chỉ chào hỏi qua loa có lắm lúc công việc bề bộn quá chẳng ai còn chú ý đến những cử chỉ nhỏ nhặt nữa, chỉ biết chăm chú vào việc làm. Thế mà hôm nay không khí thật khác hẳn ra, Xuân vừa bước chân vào sở mọi người mừng reo, khiến Xuân chẳng biết chuyện gì xảy ra. Có người có nói toạc ra, lắm người biết trước hay sinh tâm ganh tỵ. Nhưng nàng Xuân chưa hề biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình… Vì vậy, cô bạn thân liền kéo Xuân lại kề tai nói nhỏ:
-“Ê! Xuân hôm nay “bồ” có tin vui rồi đó…”
-Bình thường thôi có gì (vui, với buồn…) Xuân ngạc nhiên không biết phải nói sao đi nữa.
-“Lát nữa rồi sẽ biết, bình tĩnh đi Xuân ạ”
Xuân thắc mắc liền hỏi: “Bộ mình sắp bị đuổi việc rồi hả? Hay là bị cấp trên xử phạt???
-“Không phải đâu Xuân, chuyện vui…“bí mật….bí mật…không thể bật mí được…”
Quả tình, mười phút sau có người xuống chỗ làm mời Xuân lên phòng gặp “Tổng giám đốc công ty…”
Lúc bấy giờ tim của Xuân đập liên tục, sự hồi hộp ấy làm cho Xuân phải tự trấn an lấy mình, thầm nghĩ đây là điềm tốt hay xấu. Nhưng Xuân vẫn tỏ vẻ điềm đạm luôn luôn nở nụ cười rất tươi như hoa ban mai, khiến bọn nam nhi càng chú ý đến nàng hơn. Việc đời là thế đó không ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra... Có lắm lúc “Vịt đẹt trở thành thiên nga, thì tính sao đây…” Lắm lúc chuyện không tin cũng có thể xảy ra. Giá như từ trên trời rớt xuống viên ngọc thạch trước mặt thì sao? Ai sẽ là chủ nhân của nó? Có phải chăng, đó cũng là phần phước từ nhiều kiếp lưu lại, đến bây giờ...Âu mà biết trước được! Dòng suy nghĩ của Xuân mông lung không quá đà được, phải ngừng lại, trước khi đến nơi.
Vừa bước vào phòng họp công ty, Xuân rất lo lắng vì không được báo trước để chuẩn bị tài liệu…Sự đột ngột xảy ra như thế, khiến Xuân bối rối… lại càng bối rối…Thấy vậy, Xếp của Xuân liền ra hiệu ngồi xuống mới tiếp tục buổi họp, công việc bàn bạc đưa ra ý kiến làm ăn, thua lỗ hoặc cạnh tranh trên thương trường vẫn diễn tiến bình thường chẳng có việc gì khác lạ. Nhưng đến giây phút cuối lại diễn tiến rất là sôi nổi, khiến Xuân quá đổi ngạc nhiên. Xếp của Xuân lớn tiếng nói rằng:
-“Tôi đã có chuẩn bị trước cả năm nay rồi….Nếu quý vị đồng ý tôi sẽ đề cử người có khả năng chuyên nghiệp ngồi vào chỗ khiếm khuyết đó. Mọi người có đồng ý không? Giây phút ấy hình như đang ngưng lại hội trường họp hành rất im lặng khiến cho không gian chùng lại, chỉ trong tích tắc. Mọi người quyết định ngay rồi hớn hở trả lời bằng những tràng pháo tay thật giòn. Tán thành lời giới thiệu ấy. Riêng Xuân lúng túng không hiểu việc gì sẽ xảy ra. Có người trong bàn họp nói rằng:
-“Ai chớ Xếp…đề đạt thì chắc như bắp rồi. Thôi thì hãy giới thiệu “nhân vật mới cho mọi người cùng biết…”
Xếp của Xuân liền đứng dậy và tuyên bố rằng:
-“Đây là cô Trần Thị Ánh Xuân, kể từ hôm nay chính thức ngồi vào ghế…thay thế cho ….(vì đã đột ra đi sau cơn bạo bệnh…) ai không đồng ý thì giơ tay lên, giây phút trôi qua chẳng thấy ai phản đối… Rồi mời cô Xuân có đôi lời trước khi nhận việc. Sau đó mọi người ra về…
Xuân quá đổi vui mừng thầm cám ơn trời Phật. Đã ngó nghĩ đến nàng sau nhiều năm lận đận trong cuộc sống mưu sinh hằng ngày và còn phải cố gắng học tập trau giồi nghề nghiệp chuyên môn. Hôm nay là ngày vui hơn cả trúng số. Kể từ đó công việc trôi chảy ba năm liền công ty khấm khá vượt trội hơn trước rất nhiều. Nhờ vào sự khôn khéo và sở trường chuyên nghiệp vững vàng, đã đưa Ánh Xuân mỗi ngày một sáng giá hơn. Nhưng thật tế trên đời này không ai mãi mãi trên đà danh vọng như thế được. Sau ba năm ròng rã lo tạo dựng sự nghiệp. Kế đó cô bước lên xe hoa và gây dựng cho mình một tổ ấm riêng. Nhưng đường công danh hanh thông trái lại tình duyên thì lận đận, chẳng khác nào những vần thơ dưới đây:
“…Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm từng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này…”
Ánh Xuân lập gia đình chưa đượcc bao lâu thì gẫy gánh, đường ai nấy đi. Rồi từ đó công việc làm ăn sa sút. Hai năm sau, kể từ khi kết hôn thì công ty bị phá sản…thua lỗ rất nhiều. Đã vậy, Xuân không thoát ra khỏi được, mà còn bị vướng vào vòng lao lý nữa…Đúng là:
“Cây cao càng gió càng lay
Càng tham danh vọng càng dầy gian nan”
Số mệnh của Xuân quả thật là “bạc mệnh” chẳng những vậy “hồng nhan đa truân” Cuộc đời quá trôi nổi theo dòng sóng dập dồn, từ mọi phía kéo đến…
Khi vượt ra khỏi vòng lao lý Xuân trở nên chán ngán “tình đời” thay trắng đổi đen mấy hồi, lên cao xuống dốc không ngờ được đâu! “Thương trường là chiến trường” Thật đúng vậy, nếu không tin chỉ cần sai con số không nắm vững thị trường tiêu thụ là hỏng bét, mà còn mang họa vào thân nữa…
Nhớ lại lúc nhỏ ở quê nhà mình là một Liên Đoàn Trưởng của Gia Đình Phật Tử…thường hay khuyên răn các em nhỏ và Xuân thường hay tụng kinh “Pháp Hoa…thích tìm hiểu giáo lý Phật Đà, nhờ thế mà ngày hôm nay, nàng có niềm tin vững chắc. Dù phong ba bão tố cuộc đời đen đủi, Xuân cũng không thể buông tay theo dòng nước cuốn trôi…Nhờ có lòng tin tôn giáo nên lấy đó làm điểm tựa để Xuân đứng dậy mà quyết đi tới…không ngã gục…chướng duyên nào rồi cũng phải trôi qua. Với ý chí kiên cường Xuân quyết không lùi bước.
Thời gian thấm thoát trôi qua đã gần mười năm trời kể từ ngày bước chân đến đất nước mệnh danh là vùng “đất hứa” Đúng vậy, cơ hội có nhiều nếu ai có đủ khả năng, bản lãnh học hỏi những tinh hoa của Hoa Kỳ, đất nước này sẽ có nhiều cơ hội tiến thân…Nhưng ngược lại hoàn cảnh xảy ra như Xuân thì làm sao đây ???
Thế rồi, sau cơn mưa trời lại sáng. Tình cờ đưa đẩy Xuân đến gặp một người bạn thân đang sinh sống tại Úc Đại Lợi. Do Xuân đã nhận được thiệp mời đám cưới của bạn thân lâu năm không gặp, nên không thể từ chối, đó cũng là dịp cho Xuân đi du lịch để khuây khỏa những tháng ngày lận đận. Vì lúc này nàng không vướng bận chồng và cũng chẳng có con nên muốn đi đâu thì đi chẳng ai ngăn cấm gì cả.
Qua đến đó dự tiệc cưới xong, Xuân cùng bạn thân dạo chơi khắp nơi. Tiện việc vào shopping mua sắm ít kỷ vật lưu niệm. Thử lại vận mệnh của mình Xuân mua đại vài vé số cho vui. Vài hôm sau được tin trúng độc đắc một số tiền khá lớn. Trở về Hoa Kỳ nàng quyết định không ở Cali nữa mà dọn nhà qua Tiểu Bang khác sinh sống. Cuộc sống lúc bấy giờ trở nên khá giả khác xưa, lúc này nàng chững chạc bớt ăn diện biết nghĩ đến tương lai. Nên dốc tâm vào việc làm từ thiện rất nhiều vì số tiền ấy… Cho dù sống mãn đời vẫn chưa hết. Thế nhưng sự đời không yên bình như mình nghĩ tưởng đâu? Không có dòng sông nào êm ả như mặt nước mùa Thu đâu nhỉ! Thế rồi, một ngày đẹp trời nào đó, cũng sẽ có đám mây đen cuồn cuộn bão tố ập vào liên tục…Đoán không sai.
Đúng vậy, con đường từ thiện, giúp đỡ người nghèo hoặc những nơi thiếu thốn nào đó đều có
bóng dáng nàng Xuân xuất hiện. Trên khuôn mặt khả tú, khả ái ai ai cũng yêu mến nàng. Thời gian ấy chẳng được bao lâu, “tiếng dữ đồn xa, tiếng lành đồn gần” nhưng riêng nàng Xuân thì ngược lại “tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn gần” nàng nay trở thành một danh hiệu nho nhỏ mà mọi người được giúp đỡ tặng cho ấy là “Xuân Hạnh Ngộ” hoặc “Xuân Từ Thiện…” tùy theo mọi người có cảm nghĩ như thế nào thì gọi như thế đó. Nàng Xuân lúc bấy giờ cảm thấy yên lòng cho cuộc sống hiện tại, nên bước thêm bước nữa. Cuộc sống thật hạnh phúc với người chồng kế là “Tây lai” hạ sanh một cặp bé trai song sinh thật kháu khỉnh trông dễ thương. Nhưng đời nàng quá nỗi gian truân (hồng nhan bạc mệnh) chẳng hưởng được bao lâu hạnh phúc. Sau đó nàng ngả bệnh một cơn bệnh hiểm nghèo ập tới. Bao nhiêu bác sĩ tài giỏi cũng đều bó tay.
Cuối cùng, chiếc nắp quan tài cũng đã từ từ đóng lại. Trúng số hay là số trúng cũng là trắng tay trở thành người thiên cổ. Cùng lúc đó mọi người chung quanh hay tin kéo đến chia buồn, đám tang thật là đông đảo, những tiếng khóc than, thương tiếc vang lên trong thật não nề. Bất cẩn ai đó đụng vào lọ hoa trên bàn rơi xuống, khiến cho nàng giựt mình tỉnh dậy.
Mắt vẫn còn ướt lệ trên mi dụi tay vào mắt nói rằng:
-“Tôi không thể chết được…không thể chết được vì con tôi còn nhỏ cứu tôi với, cứu tôi với…bác sĩ ơi…!!!
Bên cạnh chiếc ghế Thu đang đứng đó, thấy vậy liền vỗ vào vai Xuân nói rằng:
-“Mớ ngủ vừa phải thôi, bồ tỉnh dậy, đi rửa mặt mà còn ăn uống tụi tao nấu xong cả rồi. Ác mộng
có phải không? Kể cho tụi tao nghe với…
-Không đâu thật mà…
-Ban ngày mớ ngủ còn nói tướng nữa.
Lúc bấy giờ Xuân mới tỉnh hồn, biết rằng mình vừa trải qua một cơn mộng dài. Có nhớ không kể cho tụi này nghe với.
Rồi Xuân từ từ kể lại câu chuyện như trên. Rốt lại trong câu chuyện vừa ăn uống vừa kể cho nhau nghe. Thấy vậy, Hạ liền lên tiếng tỏ ra là người am hiểu đường đời có chút đỉnh kinh nghiệm trong cuộc sống nên liền nói rằng. Chưa kịp cất tiếng thì Đông nhanh nhẩu hơn nói rằng hôm nay thật là vui. “Tứ quái” bốn nương như là: (Xuân tươi, Hạ héo, Thu buồn, sầu Đông) liền lấy quẻ bát quái ra mà phân tích cho mọi người cùng nghe:
Thuở xưa kia;
“Vô cực sanh hữu cực, hữu cực thị thái cực;
Thái Cực sanh lưỡng nghi, tức âm dương;
Lưỡng nghi sanh tứ tượng: tức thiếu âm, thái âm, thiếu dương, thái dương;
Tứ tượng diễn bát quái, bát bát lục thập tứ quái…”
Đông chưa kịp giải thích bài thơ bát quái, Hạ liền tiếp theo nói rằng:
-“:Ai không muốn tiền tài, danh vọng? Ai không muốn phú quý vinh hoa? Ai không muốn (vợ hoặc chồng) đẹp và con xinh? Ai không muốn quyền cao chức trọng, nhà cao cửa rộng? Nhưng trong lúc mải miết truy cầu ước vọng, phải chăng chúng ta mất nhiều hơn là được? Vì trong lúc truy cầu vật chất và hư vinh ngoại thân, chúng ta đã và đang đánh mất những giá trị tinh thần, những hạnh phúc mà ta đang có. Ai cũng phải có ngày nhắm mắt xuôi tay và chẳng có ai mang được cái gì về bên kia thế giới. Mọi sự trên thế gian đều là vô thường, cái sống cái chết cách nhau một hơi thở. Tình yêu, sắc đẹp, dục vọng cũng vậy, (hỷ- nộ -ái -ố, tham sân si) ai mà chẳng có.... Vạn vật không có gì là bất biến. Chỉ có buông bỏ, chỉ có hỷ xả, tâm hồn ta mới có thể an nhiên tự tại. Chúng ta phải nhận ra, hạnh phúc tự tại không liên can đến quá nhiều sở hữu, mà thực ra nó lại liên quan đến trạng thái của tâm hồn. “Tri túc tiện túc…Tri nhàn tiện nhàn”. (Biết bỏ bớt, sẽ nhẹ…, biết cho đi, sẽ được nhận…”
Trải qua thăng trầm trong cuộc sống, mới hiểu ra rằng nhân thế chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài.Vạn vật và nhân thế đều như ảo mộng.”
Thấy mọi người đều lên tiếng vui vẻ, chẳng lẽ chủ nhà ngồi im mà nhìn. Thu tằng hắng rồi từ từ nói rằng các bạn hãy để tâm mình bình tĩnh trước đã. Lúc bấy giờ bên ngoài trời vẫn đang mưa to, gió lớn. Thật là hiếm có, mấy thuở trời Cali lại mưa dầm liên hai ngày như thế này, bài thơ mưa được Thu đọc lên:
“...tiếng mưa xé nát hồn viễn khách
Em hát giùm ta khúc nhạc sầu
Cho ta khua hết trong tiềm thức
Hàng vạn chiều mưa phủ đớn đau
Mưa ở quê nhà mưa núi thẳm
Mưa rừng sâu nghiệt ngã tai ương
Mưa hải đảo kiếp đời lưu lạc
Mưa nhạt nhòa biệt tích cố hương
Đêm chìm khuất lời kinh cầu nguyện
Thắp cho nhau chút nắng đầu non
Mưa lấp lánh hoa vàng luống cải
Xuân lại về một dạ sắt son”
Cơn mưa ngoài trời càng nặng hạt, gió thổi rít qua khe cửa sổ trong nhà bếp của Thu vẫn rộn ràng tiếng cười reo của các bạn ăn uống vui vẻ trong những ngày cuối năm.
Sắp hết năm rồi, vui buồn lẫn lộn, làm ăn thành bại cũng thế thôi. Tình bạn tri kỷ này đến với nhau thật là khắng khít hơn cả người thân. Cho nên người xưa có nói:
“Tiếng cười hơn thang thuốc bổ”
Câu chuyện Ánh Xuân nằm mộng giữa ban ngày đã chấm dứt như trong thâm ý của “Tứ Nương” Cũng sẽ có người mơ rằng mình sẽ là triệu phú khi vận hên đến. Mong lắm thay!!! “Trúng Số” độc đắc trong năm Đinh Dậu -2017 ai mà chẳng ham muốn, dan tâm từ chối “của” trời cho sao đặng…
Trước khi chia tay bạn bè ra về, Thu còn diễu trò vui mới vừa viết xong liền đưa lên trang giấy đỏ to tướng dòng chữ thư pháp thật xinh xắn, chúc các bạn năm mới:
“Xuân đang tới, nghĩa là Xuân đi qua
Xuân còn non, nghĩa là Xuân sẽ già
Mà Xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng, nhưng lưng trời cứ chật
Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian”
Mọi người cười ồ lên, gương mặt nàng Xuân cũng ửng hồng các bạn nữ cũng thế thôi! Nhìn mặt nhau mà cười. Buổi Tất Niên khép lại nhưng càng đơn giản thì lại càng ý nghĩa hơn. Hẹn năm tới sẽ gặp lại, hy vọng các bạn (Xuân, Hạ, Thu , Đông) sẽ không quên “Giấc Mộng Nàng Xuân”. Thật là vui…vui…vui…!
Xuân Đinh Dậu -2017
Kathy Nguyễn
Sám Hối Nguyện
Con nay sống cảnh tối tăm
Phải chăng kiếp trước lỗi lầm điều chi
Giờ con sám hối quy y
Cúi xin Phật, Pháp chứng tri tấm lòng
Con như chiếc lá bềnh bồng
Tưởng đâu chìm đắm giữa dòng sông mê
Nay con bám được bờ đê
Theo đèn trí tuệ tìm về Như Lai
Đường đời trăm đắng ngàn cay
Đường về nẻo đạo chông gai cũng nhiều
Cúi xin Phật Tổ dắt dìu
Độ con qua khỏi mọi điều khó khăn
Đời con khổ bởi quả căn
Nguyện xin sám hối ăn năn sửa lầm
Nam mô Bồ Tát Quan Âm
Độ con diệt hết nơi tâm não phiền
Lời con nguyện trước điện tiền
Theo làn hương khói đến miền Tây Phương
Cúi xin chư Phật xót thương
Độ con vững bước trên đường học tu
Ngày lo rèn luyện công phu
Trao dồi đức tánh khỏi lưu đèn lòng
Để con chuộc lại lỗi lầm
Vì do kiếp trước tạo nhầm oan khiên
Nay con có trí thiện duyên
Di Dà sáu chữ con siêng niệm thầm
Dù cho đi đứng hay nằm
Con đều tưởng niệm âm thầm nơi tâm
Chân kinh lời Phật cao thâm
Con chưa hiểu được nên tâm còn mờ
Thời gian không đợi không chờ
Nguyện con tu kịp đến giờ long hoa
Nam mô Bổn Sư Thích Ca
Độ con sáng suốt hiểu ra pháp mầu.
Xuân Đinh Dậu -2017
Ni Cô Ngộ Phước