Sản Phẩm Đón Xuân

01/03/20177:16 CH(Xem: 2742)
Sản Phẩm Đón Xuân

Sản Phẩm Đón Xuân
Thích Quảng Thanh

Khúc hát thiên nhiên trời cao đất rộng

Giọt nắng thanh bình rơi nhẹ trên vai

Khai thác chân tâm tư duy hướng thượng

Sỏi đá âm thầm khát vọng tương lai

 

Khúc hát thiên thu cho đời âm hưởng

Nắng chiều trải rộng cảm xúc hương thơ

Thời đại nhiễu nhương nỗi hờn lịch sử

Quê hương khao khát tiềm ẩn ước mơ

 

Ước mơ của ai như vầng nhật nguyệt

Thao thức nào đó xao xuyến dòng sông

Bài ca tôi viết tặng người nghệ sĩ

Tấm lòng thánh thiện biểu hiện chân không

 

Thiên thu khúc hát vang vọng tình người

Xuân đi, Xuân đến ân tình đầy vơi

Tiếng hát núi rừng âm thanh trường mộng

Bóng trăng lồng lộng lấp lánh mây trời

 

Xuân ơi! Mai nở đón chào Xuân đến

Hoa đào hồng thắm phơi phới cười duyên

Truyền thống giao thừa thiêng liêng huyền diệu

Nén trầm quyện khói vọng bái tổ tiên.

 

CỨU CÁNH CẢM XÚC

Bạn có thể mang sở thích của mình đặt thành vần đề và muốn giải mã vấn đề một cách rốt ráo. Cứ làm như vậy bằng tất cả khả năng chính mình cho đến một ngày kia vấn đề được sáng tỏ, đó là

 

sở trường của kẻ làm cuộc hành trình bước đi trên lộ trình giác ngộ. Các bậc cổ nhân đã nói: “Trạng thái giác ngộ phát sinh từ tâm thanh tịnh như nhiên”. Trái lại nó là phiền não quấy nhiễu tư duy. Từ đó bạn sẽ cảm nhận ra sao đó là quyền của bạn không ai giải quyết cho bạn cái thứ phiền não vu vơ không biết chúng bắt đầu từ đâu.

Bậc đạo sư phong thái an nhiên tự tại, tuệ giác của họ bất phân đối đãi. Họ có quyền đặt câu hỏi tại sao ta phải đối đãi cảnh tượng để rồi bị giam hãm trong lớp vỏ tri kiến hoang mang! Nghĩa là muốn thành đạt vấn đề nhanh chóng mà không được như ý, từ đó phát sinh khát vọng riêng mình. Phải chăng chính đó sinh ra khổ não triền miên. Khổ não không phải tự nhiên mà có bạn ạ! Bạn đừng bao giờ đánh giá thấp mọi vấn đề chung quanh cuộc sống, thận trọng chính mình là khả năng thượng sách. Kiến thức của bạn cũng như của tôi đôi khi chẳng là gì hết nếu mình cứ cố chấp những thứ phương tiện sẽ bị vướng mắc căn bệnh tâm lý mà thôi. Bất cứ những ai cũng có thể trở thành nô lệ tiện nghi vật chất, lắm lúc cảm thấy phi lý. Bạn phải quán thông thực tướng của các pháp để hiểu mình là ai? Chủ đạo nội tâm khai phá hay chỉ là kẻ vay mượn, nếu không muốn nói là ăn xin hay ăn ké. Nếu hiểu được vấn đề thì cái gì cũng có giá trị. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa có câu:

Bản lai diện mục của các pháp xưa nay vốn thanh tịnh vắng lặng”

 Đã khai thị như thế thử hỏi còn gì để nói, để hỏi. Do vậy, sự yên lặng tuyệt đối nào đó có một lý do rất ý vị. Nói làm sao mà không thừa, không thiếu là lối nói có tuệ giác của bậc thầy chứng ngộ, vô ngại tương duyên. Nếu để mình bị rơi vào vũng lầy phiền não rồi lặn hụp, việc đầu tiên phải vận dụng trí tuệ thông minh để bước ra, tất nhiên phải như thế mới cởi trói sự ràng buộc. Như tôi đã nói theo kinh nghiệm: Bạn không thể xem thường người khác vì quá quen thuộc, rồi phát ngôn quá tự nhiên, điều đó có thể làm tổn thương tình cảm ngoại giao. Bạn phải hiểu rằng ai đó cố tình khiêm nhường dấu kín thân phận, khác với kẻ tự cao muốn ai đó biết đến mình giàu có kiến thức. Điều đó rất dễ hiểu giống như kẻ có nhiều tiền không thích đếm, trái lại người thích đếm tiền nhưng không có để đếm. Những thứ nghịch lý ấy quá nhiều đã và đang xuất hiện nơi chốn phồn hoa đô thị, ngay trong cả chùa chiền.

Vâng! Bản sắc vô minh hay đời sống thánh thiện không chỉ dành riêng cho những ai. Nếp sống ấy đánh dấu bước đi của nhân loại khắp năm châu rất khoa học. Những tưởng mỗi người chúng ta có quyền nhận thức tốt đẹp nền văn minh hay trái lại. Tuy nhiên, tự hỏi trái lại để được gì, nếu

thuận chiều bước tới sẽ ra sao? Cố nhiên lý giải ấy phức tạp bởi trạng thái tâm sinh lý bao bọc cả một nhu cầu không thể tách rời. Do vậy, triết lý hiện sinh đã cố gắng biện minh bằng nhiều kết luận rất ư thực dụng tự tin.

Theo tinh thần giáo dục của đạo Phật, hành giả nên xem chuyện ăn uống, ngủ nghĩ là phương tiện để hành đạo. Kẻ nào biện minh xem phương

tiện quá quan trọng thì đời sống tâm linh chẳng có gì đáng nói. Trên đời này có kẻ can đảm buôn bán lương tâm để được giàu có – kể cả quyền lực tê hại. Triết lý hiện sinh có thể bước vào ngỏ cụt tư tưởng, chỉ vì tham đắm vật chất. Tuy nhiên, nếu tự biết mình cần có một lối thoát bước ra mở lối quay về tìm lại đời sống tâm linh an nhiên tự tại. Tự tại hay không tự tại là do chính mình chứ không phải người khác ban cho.

Nghĩa là biết sự thật như vậy tại sao cố gắng biện minh làm gì cho mất thời gian? Hư và thực chúng phát sinh từ mảnh đất của tâm. Cứ gieo hạt mầm và tiếp tục tưới tẩm thì những hạt mầm nó sẽ thành quả chín thế thôi!

 

GIẤC MỘNG BÌNH THƯỜNG

 

Cố nhân ơi! Cho tôi xin nghe lại bài thơ xúc cảm chân tình, không chừng nơi đó tôi sẽ thấy được vấn đề thực-hư huyền diệu tuyệt vời!

 

Sỏi đá trôi lăn trên đường mòn

Cớ chi tiếc rẽ thời vàng son

Mấy ai giữ được tình tri kỹ

Chim Oanh mơ gì mãi ví von

 

Chiếc lá mê hồn tuổi mộng mơ

Vô tư thầm lặng mãi đợi chờ

Ngọn gió từ đâu mang Xuân đến

Xuân đến mai vàng đẹp như thơ

 

Ánh trăng trường mộng đâu phải hoang đường

Ai mang triết lý từ cõi Đông phương

Viễn ảnh chập chùng yêu thương cát bụi

Tâm tình đạo sĩ trí tuệ phi thường

 

Sỏi đá trôi lăn chẳng cần gì

Hững hờ như thế ai bước đi

Ngôn ngữ ồn ào ôi! Xao xuyến

Vũ trụ chuyển mình bất tư nghì

 

Thiên cổ - thiên thời mộng đầy vơi

Bình sinh ai chẳng có một thời

Tiếng hát nỉ non đỉnh tuệ giác

Nghêu ngao ta hát trên dòng đời

 

Ai yêu góc cạnh niềm riêng ấy

Hãy nhớ quay về kịp hôm nay

Lữ khách ngỡ ngàng hạt thơ cũ

Mặc tình đạo sĩ ngắm mây bay

 

Man mác hương rừng chảy dài theo cảm xúc, hương thiền đi vào vũ trũ minh linh bất tuyệt. Từng khái niệm trỗi dậy bừng lên tâm đắc, khoác áo chân không hành trang hướng thượng. Những hành tinh lớn nhỏ tung bay chưa bao giờ biết mỏi mệt. Tuy nhiên, dòng tư duy nào đó cắt đứt ý niệm thời gian như chiếc đồng hồ tích tắc thôi chạy. Những thứ mang nhãn hiệu trở thành một mớ hổn độn bất ngờ. Những thành tích đó ư? Đứng vậy! Cảm ơn người và cảm ơn cuộc  đời tương quan khả kính kẻ nô lệ nào đó có xử lý mệnh lệnh hay không cần mệnh lệnh - tại sao? Cười đi anh không cần đối thoại, rồi mai sau sỏi đá cũng thành thơ. Những mỹ từ tiếp nối kế thừa truyền thống và nhân danh tối thượng…Sao không như chiếc lá cuối cùng-mùa Thu ơi! Lãng đãng phiêu bồng. Sao không như hạt thơ rất ư mộc mạc cũ rích, từ nghìn xưa phảng phất đến nghìn sau.

Một thoáng nào đó không khí trở lạnh giấc mơ. Thiên nhiên và con người đãi ngộ giao cảm chân tình. Những gương mặt lạnh lùng vô cảm của thời đương đại là thế đó ư? Nhân loại ơi! Thù hằn sao mà tệ hại vô ngần! Ý thức chúa tể chân

tướng là như thế đó ạ! Thời thế tràn đầy mệnh lệnh độc tài sắt máu cũng chỉ là thành phần đáng thương hại đến nghìn sau. Kẻ lãnh chúa gương mặt lạnh lùng gần như chối bỏ sự thật. Rồi thời gian phôi phai quyền lực uy nghi. Họ phải trả một cái giá không thể nào tưởng nỗi chuyện mai sau.

Hãy quay về với thực tại, nếu một người biết sống tri túc không đề cao nhu cầu ăn mặc xa hoa thì chẳng có gì đáng nói. Cụ thể một nhà tu sống theo tinh thần độc giác tham thiền, nhập định để tìm hiểu sự rốt ráo của tâm thức là gì. Thế thì cái gì được gọi là “Tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn?”

Theo tinh thần đại thừa Phật Giáo, bạn không thể nào từ bỏ các pháp thế gian mà được chứng đắc đạo giác ngộ. Do vậy, có thành ngữ “phiền não tức bồ đề”.

Thử thách cam go lắm chứ! Hành trình giác ngộ đỉnh cao nhất là gì? Một thành ngữ khác chúng ta nên quán thông

“Bình thường tâm thị đạo” Câu này phải được lập lại như ăn cơm bữa để thấu triệt chân tướng của các pháp xuất thế gian.

Có người từ siêu thực trở về hiện thực. Có người từ hiện thực lại thích đi tìm siêu thực. Chọn lựa phương pháp để tu hành đó là quyền tự do tối thiểu của bạn, tuy nhiên dù có ra sao cũng không thể đánh mất sự tương quan cần thiết trên bước đường hướng đến chân thiện mỹ. Nói tóm lại, còn có nhu cầu ăn uống và xử dụng tiện nghi vật chất thì phải chịu trách nhiệm của chính mình để thể hiện tư cách tối thiểu. Tự trọng là nhân cách căn bản của con người không thể thiếu. Không thể nào lý luận biện minh một cách bừa bãi thiếu trách nhiệm chung quanh cuộc sống mình đang cư ngụ. Nghĩa là thụ hưởng phải sản xuất, sản

xuất để được thụ hưởng. Cho dù tu mật hạnh cũng phải thể hiên tinh thần tương quan - tương kính, vì mình là môt phần tử của xã hội. Nghĩa là nhân tố không thể thiếu trong một cái bánh vừa đẹp vừa có hương vị rất ngon bắt mắt. Bậc tu hành ẩn danh mật hạnh cũng phải nghĩ đến sự biết ơn và đền ơn. Đào giếng, xây nhà, cứu người, đúc tượng, xây chùa vv…Thiết tưởng bậc tu hành mật hạnh cũng phải thấy được sự lợi ích chung phát triển xã hội phải như vậy. Thái độ tiêu cực chỉ biết riêng mình chẳng có gì đáng kính. Bậc tu hành giác ngộ quan tâm tới đời sống kẻ khác cần được sự chia xẻ, nếu mình đã giác ngộ chia xẻ sự giác ngộ ấy đối với tha nhân, nếu thấy mình giàu có đời sống tâm linh nên chia xẻ với người khác, ấy là bậc trượng phu khả kính, khả ái. Cho dù thời tiết có ra sao mùa Xuân cũng sẽ về bạn ạ! Trăm hoa đua nở rực rỡ nắng vàng, nàng Xuân khoác áo không gian thắm hồng.

Vâng! Nói thì dễ, nhưng hành xử đâu có dễ như vậy. Chịu đựng như vậy để thử thách chính mình, đích thực là kẻ tỉnh thức thấy được vấn đề và giải quyết vấn đề. Thế thì, vấn đề được đặt ra để soi sáng bằng trí tuệ không phải là chuyện đùa của tư tưởng và ngôn ngữ. Không tưởng hay thực tưởng trạng thái ấy va chạm hơn một lần giữa các hệ thống tư tưởng triết lý và tín ngưỡng. Đức tin tín ngưỡng không thể lý giải vu vơ theo cảm tính, nó phải được cảm nhận sâu sắc bằng cả tấm lòng thành kính. Do vậy, phép lạ có mặt trong những ai có dức tin thâm sâu trân quý. Bản năng sinh tồn của mỗi cá tính có khác biệt bởi vì đạo lực có chiều dài, hay năng lực chỉ được phô trương nhãn hiệu.

Cho dù thời tiết nắng hay mưa cũng đều có lợi cho sự sống có ý nghĩa. Nếu mưa quá nhiều thì bảo trời sao mưa nhiều đến thế. Nếu nắng gay gắt thì nhân gian trách trời tình cảm khô cằn đến như vậy. Trời đất dung hòa với lòng người cũng đã khó lắm rồi! Trách cứ là thái độ của con người sẵn sàng đối phó và phản ứng những gì không thích hợp chính mình. Nhưng có biết đâu thiên nhiên lúc nào cũng ưu đãi con người không phân biệt giới tính. Đời sống giàu hay nghèo đối với bất cứ ai đều do nhân quả mà ra. Không tích lũy được nhân lành tốt làm sao có cái quả ngon ngọt như ý. Thiên nhiên ưa đãi con người rất bình đẳng, cho dù ý nghĩ của mỗi cá thể có ra sao. Chúng ta nên sống lương thiện để đón nhận mọi sự tốt đẹp hơn từ ơn trên hiến tặng. Thiên nhiên không bao giờ phụ lòng con người, thế thì không có lý do gì con người lại phụ thiên nhiên, nghĩa là phá hoại môi trường bằng khí độc nguyên tử, hay nối kết phóng tâm thù hằn giết người phi lý. Tâm thù hận rất ư tai hại đối với nhân loại! Chính do vậy mà nhân loại khát vọng hòa bình, nhưng đáng tiếc hòa bình không bao giờ đến với nhân loại. Những bức thông điệp kêu gọi hòa bình thế giới, nhưng phải hiểu rằng hòa bình phát xuất từ trái tim con người, chứ không phải một mớ ngôn từ nhai đi-nhai lại thiếu thành thật. Có những bức thông điệp nhân danh tôn giáo rất cuồng tín, nhưng đáng tiếc không biết mình cuồng tín-đó mới là tai hại.

Nói thế để thấy rằng không gian và thời gian môi trường rộng lớn bao la, nhưng rất thiết tha với sự sống của nhân loại. Phép lạ là điều có thật chỉ cảm ứng với người có đức tin thành kính, phép

lạ không phân biệt đẳng cấp, giới tính hay chủng tộc. Quyền năng không thể nào đánh mất bản sắc bình đẳng tự đặt mình vào vị trí tối thượng. Ý thức đức tin tôn giáo và chính trị không thể nào để lẫn lộn bản sắc quyền năng, nếu để nói lẫn lộn sẽ phát sinh biến tướng xung đột trong xã hội đương đại.

Bạn ơi! Biết hay không cần muốn biết, hoa vẫn nở bốn mùa xinh xắn đáp ứng thị hiếu nhân sinh quan. Chúng ta phải thấy được vấn đề để giải quyết tương thông cho dù thực thể hay hiện tượng, ấy là cứu cánh của vấn đề.

XA XĂM

Xa xăm tận đỉnh ngân hà, thơ bay lất phất kinh qua mấy tầng. Thơ rơi trên đỉnh giá băng, ai tìm vết tích chị Hằng yêu thương. Ai mang bầu rượu văn chương, còn ai nặng nợ quê hương câu thề. Ai yêu phong cảnh sơn khê, đỉnh cao tuệ giác chưa hề phôi pha.Trân quý trí tuệ ngọc ngà, từ không mà có cho ta tạm dùng. Phương tiện có mẫu số chung, thôi thì biết đủ ung dung thử nào? Chân lý không có thấp cao, kiến thức phân loại xôn xao bận lòng. Kìa xem biển cả mênh mông, biết bao chủng loại trên dòng tử sinh. Nhân loại mơ ước hòa bình, ngữ ngôn thông điệp nặng tình lợi danh. Cái gì nối kết đồng thanh, quyền lực tín ngưỡng cạnh tranh hãi hùng! Bàn tay bóp méo lạnh lùng, bàn tay bóp chết chân dung anh tài! Quyền lực pha lẫn khôi hài, thì ra ngần ngại một mai đâu còn. Một thời chứng tích vàng son, bây giờ lối cũ gót mòn chân phương. Phía sau phảng phất đoạn trường, trang đời khép kín mờ sương chập chùng.

TRÒ CHƠI

Trò chơi thời thượng trò chơi

Trò chơi ai đã đánh rơi ngọc ngà

 Còn gì trên đỉnh phù sa?

Thực thể cát bụi kinh qua sắc màu

 

Bấy nhiên ngần ấy tiêu hao

Khúc quanh lịch sử nỗi đau tận cùng

Vũ trụ nào có đỉnh chung

Đo lường khái niệm mông lung chập chùng

Hư không tuyết trắng lạnh lùng

Mảnh vụn kiến thức hào hùng vụt bay

Mặc nhiên năm tháng đong đầy

Hận thù chồng chất tung bay ngút ngàn

Dư âm trào phúng ngỡ ngàng

Chiêm bao rụng xuống thiên đàng xanh tươi

Ai cười đắc ý phùng thời

Ai người mạt vận chơi vơi bàng hoàng

Lệ nào nhỏ xuống chứa chan

Vực sâu hố thẳm cung đàn bi ai

Thiên tài đối kỵ anh tài

Chân dung nghệ sĩ oằn vai hành trình

Chân nhân cung kính ân sư

Trượng phu lý tưởng thiên tư vô ngần

Ai người thách thức gió băng

Thể nghiệm thực chứng vết hằn cao siêu

 

KHÁM PHÁ NỘI TẠI

Vâng! Bao nhiêu ý tưởng khám phá ngần ấy, xem như tạm đủ. Dừng lại đi anh để soi sáng nội

tại nhiều hơn, tất nhiên rất cần thiết! Đạo sĩ nào cũng thế, phát Tâm Bồ Đề cứu độ chúng sinh. Phải quả cảm bước tới, ấy là sự nghiệp trí tuệ. Lão tiên ông cưỡi hạc bay qua bầu trời cao rộng, bức tranh ấy quá đẹp! Chúng ta mở rộng tầm mắt để soi sáng và cảm nhận những gì không gian hiến tặng. Cố nhiên hiến tặng trọn vẹn cho những ai có đủ cơ duyên đón nhận triết lý cao siêu và truyền trao cho từng thế hệ mai sau. Lòng đầy nhiệt huyết vì tha nhân quên mình, ấy là bậc vĩ nhân thánh thiện khả kính, khả ái.

Cái gì có, cái gì không? Bạn ơi! Hãy nhìn tường tận chân tướng của các pháp lưu chuyển bất phân trên vùng trời viễn mộng. Mộng hay thực không có gì khác nhau đáng kể. Duyên với nhau để kết thành thực thể, hay duyên với nhau để làm tan vỡ hình hài. Trạng thái tâm lý tác dụng các pháp để rõ chân tướng thực thể vô thường. Khoác lên chiếc áo chân không. Những thứ biện chứng pháp hẳn nhiên còn khám phá nhiều thứ đối đãi trôi lăn trên dòng sanh tử. Cái gì tồn tại và cái gì không tồn tại, ý thức tác dụng trùng trùng duyên khởi bất khả tư nghì, khó mô tả bằng những ngôn ngữ thường tình! Chung quanh nghiệp thức khá ư phức tạp! Nghiệp bao gồm thiện nghiệp và ác nghiệp nghìn trước và nghìn sau lưu chuyển để lại vết hằn trên lưng tuấn mã. Kẻ trước và người sau nối kết thi ca trường mộng dạt dào như biển cả hát khúc nhạc du dương đồng vọng gào thét ân tình. Hải đảo nào cô đơn thiên thu thần thoại trong lòng biển cả. Ai đi qua, ai những đi qua tảng đá nào đã in dấu chân người lãng tử phiêu bồng gần như không bao giờ hứa hẹn với thời cơ.

KHOÁC ÁO XUÂN

Tồn tại hay không tồn tại sau khi con người đã mất, ấy là vấn nạn sâu sắc của nhân loại. Phải chăng từ đó ý niệm thời gian phát sinh triết lý nhân sinh quan có nhiều sáng tạo?

Theo tinh thần Phật Giáo chết hay sống chỉ là một. Dòng thời gian có bao giờ chết không nhỉ? Dòng thời gian phẳng lặng hay bồng bềnh như con sóng nhấp nhô trong lòng biển cả? Sự thể thiên thu vẫn như thế. Ký ức thật sự phai mờ hay không bao giờ phai mờ theo thời gian năm tháng? Bạn ơi! Thơ vẫn là thơ miên viễn chảy dài xói mòn ý thức. Xuân vẫn là Xuân đến hay đi theo chu kỳ không hề ngần ngại gió sương thời tiết. Ai nô nức đón Xuân về áo hoa rực rỡ, ai người quên lãng thời gian ngồi đó như tượng đá. Ai bôn ba trên nẻo đường vạn dặm, ai đợi chờ cơ hội cứu nguy. Ai sinh, ai tử phân ly nuối tiếc thời vàng son rực rỡ. Ai khôn, ai dại khù khờ phố phường mặc nhiên xôn xao náo nhiệt. Xuân vẫn là Xuân như thuở nào hơn một lần đã đến với những ai.

XUÂN KHAI THÔNG

Còn gì trên đỉnh không gian ấy

Vì sao mây cứ phải lang thang

Ý tưởng cơ hồ giọt ánh sáng

Hạt mưa đến từ đỉnh không gian

 

Ai người trải mộng trên dòng sông

Ô hay! Ông lái với nỗi lòng

Nước chảy xuôi dòng – mây theo gió

Cánh hạc lưng chừng giữa hư không

 

Nguồn suối từ bi nhiệm mầu muôn thuở

Phép lạ thường hằng giao cảm chúng sinh

Niềm vui hiến tặng dòng ánh sáng

Mắt thương chân tình ánh mắt lung linh

 

Còn gì trên đỉnh thân thương ấy

Ân tình nghĩa cử nén tâm hương

Những cánh mai về Xuân tươi thắm

Xuân về khai thác nét Đông phương

 

Trăng vàng trải rộng khắp hư không

Thiên nhiên! Cảm xúc dệt tơ hồng

Nàng Xuân vội vã về kịp Tết

Chuông chùa vang vọng đã khai thông

 

Còn nữa, lễ hội Xuân đã khoác lên mình chiếc áo mây trời pha màu hồng thắm sắc đào trung trinh. Lễ hội Xuân tập tục có bề dầy lịch sử trên dưới 4.000 năm văn hiến khiến cho người Việt Nam khó quên cho dù ở bất cứ thời đại nào và ở đâu. Bất cứ một dân tộc nào cũng có tập tục truyền thống - văn hóa để hãnh diện một quốc gia mình đã sinh ra và trưởng thành. Môi trường nuôi dưỡng để trưởng thành một con người có đủ khả năng bản lãnh làm nên sự nghiệp cho chính mình và vinh danh tổ quốc yêu thương.

 

Những dòng thơ tuôn chảy dạt dào cơ hồ như dòng sông bất tận phát xuất từ nguồn cội đi về với biển cả, ôi đẹp làm sao! Hồn thơ biểu thị nét đẹp văn hóa có truyền thống lâu đời. Thi ca không bao giờ chấm dứt, nếu con người còn yêu chuộng thiên nhiên và xây dựng lý tưởng cao cả. Bài thơ tôi viết minh họa chữ Tâm và chữ Tài nhân lễ hội Xuân Đinh Dậu– 2017.

 

LỄ HỘI VUI XUÂN

 

Chữ Tâm dung chứa chữ Tài

Lòng thành chiêm ngưỡng Như Lai

Hạnh nguyện bao dung thể hiện

Xuân về hứa hẹn ngày mai

 

Rồi mai bình minh rạng rỡ

Muôn hoa đua nở thắm tươi

Rừng núi chim muông hớn hở

Nỗi mừng chan chứa đầy vơi

 

Dường như trong cõi thiên thai ấy

Ngôn ngữ âm thầm vẫn lắng sâu

Hoa mai chớm nở chờ Xuân đến

Áo lụa không gian ai vá khâu

 

Ân đức vẹn toàn thánh thiện

Ngày Xuân vãng cảnh ngắm hoa

 

Hoa cúc lung linh trên áo

Lễ chùa khấn nguyện thiết tha

Chuông chùa rơi nhẹ ngân nga

Vui Xuân trân quý ngọc ngà

 

Lễ hội dân gian đón Tết

Nhộn nhịp sân chùa áo hoa

 

Đầu Xuân lễ Phật dâng hương

Nụ cười nở đóa chân thường xinh xinh

 

Vâng, tình tự như thế! Từ cảm xúc nhẹ nhàng thanh cao dẫn đến hiện thực, những hạt thơ rơi nhẹ trên áo người thi sĩ. Từ cảm xúc này chuyển sang cảm xúc khác, từ ý tưởng này chuyển sang cảm nghĩ khác huyền diệu thi vị. Những mảnh vở thời gian chuyển mình bay theo chiều gió minh linh bất tận. Những ngôn ngữ biến thành những hạt thơ tiềm tàng chứng tích ngày Xuân lưu dấu ẩng tàng sắc hương.

 

Ô HAY!

 

Dấu xưa ký ức còn phảng chiếu

Chung quanh thiền thất đóa mai vàng

Khúc nhạc trầm hùng ôi! Kỳ diệu

Núi rừng tịch mịch bóng chiều tan

 

Lắng sâu trong cõi Xuân xanh ấy

Chân lý nhẹ nhàng như áng mây

Thực tại hương thiền mãi lưu chuyển

Xuân về lễ hội kịp tối nay

 

Xuân đến mang theo nhiều kỷ vật

Dự trù Xuân tặng bất cứ ai

Phước đức nhiệm mầu trong đời sống

Xuân yêu nét đẹp đóa huỳnh mai

 

Cành đào hồng thắm những ước mơ

Hoa lan khép kín những hạt thơ

Cây trúc biểu tượng quân tử tính

Cúc vàng phơi phới nét đơn sơ

 

Mai-Lan-Cúc-Trúc trong sân chùa

Lắng sâu gạt bỏ chuyện hơn thua

Câu kệ, câu kinh hòa âm điệu

Ô hay! Xuân đến lúc giao mùa

TRIẾT LÝ THỰC DỤNG

 

Hôm nọ như thông lệ, mỗi thứ Ba từ 4 đến 5 giờ chiều, tôi đến với chương trình trực tiếp truyền hình đài IBC băng tầng 57.8, khi bước vào sân chùa Điều Ngự có một nhà sư hỏi tôi rằng:

-Thầy từ đâu đến đây?

-Tôi từ mái chùa leo xuống, rồi lái xe đến đây để kịp giờ thực hiện chương trình trực tiếp truyền hình.

 

Câu trả lời bình dị với nhà sư như thế và tôi tiếp tục bước vào phòng phát hình theo đúng giờ quy định. Câu chuyện chỉ chừng ấy thế thôi, nhà sư muốn hiểu thế nào thì cứ hiểu. Nhà sư hiểu hay không cần muốn hiểu thời gian cứ thế vẫn trôi qua nhanh chóng. Sự kiện nào rồi cũng trở thành quá khứ. Cho dù lữ khách bên này hay đã sang bên kia sông, gió vẫn đi đường gió, mây vẫn đi đường mây, ký ức vẫn là ký ức. Hầu như ai đó cũng muốn để lại một chút hương vị có ý nghĩa

trên dòng thời gian bất tận.

Bây giờ ngồi đây tôi nhìn chiếc đồng hồ điểm nhẹ tích tắc đánh động hư vô. Sau một giấc ngủ tôi thức dậy để viết bài cho báo Trúc Lâm số Tết. Tôi cảm thấy chung quanh mình có quá nhiều việc phải làm, việc nào cũng quan trọng. Thể hiện văn hóa–nghệ thuật tiêu biểu đòi hỏi sức sống sáng tạo bằng khả năng trí tuệ. Kể ra Phật sự đa đoan chung quanh ngôi chùa, từ đối nội lẫn đối ngoại công việc kết nối liên tục, không dám khước từ bất cứ một việc nào. Lắm lúc tự nhủ khả năng mình như “con ngựa bất kham trên dặm trường thiên lý”. Lắm khi tôi nghĩ rằng vì tha nhân phải tích cực tối đa.  Công việc sẽ không bao giờ hết được khi mang trên đôi vai nhỏ bé sứ mạng trước trách nhiệm kế thừa.

Bậc thiền sư tham thiền nhập định quên cả ý niệm thời gian. Một nhà văn miệt mài cấu trúc cho xong một tác phẩm trí tuệ, nghệ sĩ nổ lực tìm xúc cảm hoàn thành thi phẩm có giá trị, một họa sĩ cảm xúc mô tả từng mảng màu trên bức tranh biểu tượng, nhạc tùy hứng gởi tâm tư vào tác phẩm để mô thả niềm riêng thú vị, kiến trúc sư miệt mài tìm ý tưởng mới lạ vẽ kiến trúc đồ án được thành tựu như ý, nhiếp ảnh gia dầy công săn lùng ánh sáng có bố cục toàn hảo để biểu hiện sự nắm bắt thời gian rất ư kỳ diệu…Tất cả mỗi góc cạnh chuyên nghiệp đều có khó khăn riêng, khó mô tả. Đời chẳng có gì đáng sợ hãi, chỉ sợ mình không đủ ý chí vượt qua mọi khó khăn để tự thắng mình.

 

Một kẻ bất tài như tôi đây mà còn muốn để lại trên dòng thời gian một dấu ấn văn học–nghệ thuật đáng yêu. Thú thật với các bạn, tôi đã học tính can đảm của tiền nhân nghĩa là làm việc bằng cả tấm lòng trân quý thời gian, không để mình thua cuộc bất cứ một điều gì, nếu có chẳng qua ngoài ý muốn. Triết lý thực dụng nhân sinh quan không cho phép tôi thờ ơ. Tôi thiền quán hằng ngày tụng kinh, trì chú không đánh mất ý thức công phu để nuôi dưỡng tuệ giác. Văn – thi ca – hội họa kể cả nắm bắt thời gian qua bức ảnh nghệ thuật. Người nghệ sĩ xem đó là phương tiện giải trí để phong tỏa phiền não ký ức nội tại. Tôi luôn luôn cảnh giác mình qua lời đức Phật ngài đã dạy:

                  “Phiền Não tức Bồ Đề”.

 

Thật vậy, không chinh phục được phiền não của chính mình thì không thể giác ngộ và giải thoát. Chinh phục chính mình là chiến công oanh liệt-theo lời người xưa đã nhắn nhủ.

 

Ý tưởng rung cảm cơ hồ những tia nắng bình minh soi rọi vào một góc riêng tư nào đó tính thực dụng qua bài thơ đầy nhạc tính, từ đó thơ được ghi theo ký hiệu mang tính giao hưởng hòa điệu, cung đàn rung lên nối kết cao trào thích ứng trạng thái tâm lý rất lý thú! Hình ảnh chăm sóc những cây hoa trong vườn tiêu biểu đã minh họa phong cách thiền vị đáng yêu.  Đời sống tâm linh nếu được chăm sóc một cách chu đáo sẽ có nhiều sản phẩm trí tuệ rất ấn tượng đẹp vô ngần! Người mua được một cổ vật bảo rằng: “Đây là một sản phẩm vô giá!” Và bày tỏ lòng trân quý. Thi ca len lõi vào lòng người cũng thế thôi. Trùng trùng duyên khởi, duyên sinh, tương tức, tương nhập. Cho dù mang tính thực dụng cũng không thể nào chối bỏ khả năng khám phá sáng

tạo trên mọi bình diện hành hoạt. Sản xuất phải có sự tiêu thụ đó là sự tương duyên hai hình ảnh một cuộc đời. Cho dù biết mình từ đâu đến hay

không cần đào sâu quá khứ, hiện tại này cũng sẽ nối kết tương lai, tất nhiên như thế. Bất cứ sự sống nào cũng cần dùng đến năng lượng thiên nhiên để được tồn tại. Bản năng sinh tồn cũng thế, không thể lý luận mơ hồ để trở thành nhà hiền triết. Kiến thức sâu rộng từ đâu mà có? Trí tuệ do đâu mà kết thành trong một thực thể thiên tài? Khả năng ứng dụng của bạn đồng cảm tương đắc, quả nhiên có quá trình thể nghiệm và thực chứng. Cái giá phải trả để trở thành một nhân vật có kiến thức uyên bác, đáng hãnh diện về mình! Thà có một khả năng đa diện mặc cho đời ganh tỵ còn hơn để cho người đời khinh bỉ

kẻ vô dụng. Những cụm từ miệt thị đã xuất hiện trong nhân gian đã có quá nhiều và trái lại. Thế thì phải khôn ngoan chọn lựa bạn ạ! Hãy xem chết hay sống là chuyện bình thường, cho dù biết trước sau cũng chết mà sợ hãi, thì chuyện vô thường vẫn là định luật của thời gian thế thôi. Phải biết rằng, sự cảm nhận của con người hơn nhau ở chỗ không cần sợ hãi vu vơ.

 

QUYẾN THUỘC KẾT NỐI

 

Con người có mặt trên trái đất này, nhân phẩm là giá trị đích thực để xây dựng sự nghiệp to lớn. Cố nhiên một người không thể làm nên đại sự mà phải cần tim óc của nhiều người kết hợp mới có thể làm nên lịch sử.

 

Đồng cảm hay phản cảm, trạng thái tâm lý hẳn nhiên khác nhau. Đồng cảm là cụm từ tán dương, khen thưởng ai đó cộng sự những việc làm tốt đẹp. Phản cảm là thành ngữ mắng ai đó thiếu sự hiểu biết hòa đồng một việc làm chung. Sự thật bao giờ cũng là sự thật, nếu thành viên của tổ chức phải hòa mình cộng sự xây dựng thì sự việc sẽ đẹp vô vàn! Trong một tổ chức nếu có đối lập, thì tổ chức ấy lôi thôi khó lượng định hậu quả sự khó khăn! Chính do vậy, bất cứ tổ chức nào cũng thận trọng dùng nhân sự lãnh đạo có lập trương vững chắc và quán thông sự việc bằng cả trách nhiệm. Đối tượng ở trong một tổ chức mà mang tư tưởng đối lập, thiếu thiện chí xây dựng rất tai hại cho tổ chức về lâu, về dài. Thà không có còn hơn có nhân vật đối lập trong tổ chức đang thực hiện tiến trình xây dựng cơ nghiệp đáng kể.

Người Phật Tử phát tâm hiến tặng cho chùa chiền công sức và tịnh tài xây dựng công trình tôn giáo được gọi là kết nối nhân duyên quyến thuộc.  Một người gieo mầm vào lòng đất và tưới tẩm chăm sóc tốt sẽ hái quả tươi tốt thơm ngon. Quyến thuộc được minh họa theo tinh thần Phật Giáo có một chiều dài tiềm ẩn năng lực trên dòng sống luân lưu bất  tận (vô lượng A Tăng Kỳ Kiếp).

 

Những ai muốn làm sự nghiệp lớn cần kết nối quyến thuộc trong kiếp hiện tại.  Có thêm và thêm nữa cũng chẳng sao.

 

DỊ NHÂN PHIÊU BỒNG

 

Hành trình của kẻ giác ngộ cố tình phá vỡ sự đối đãi, tuy nhiên sự đãi ngộ cũng phát khởi niềm vui rất ý vị.

Mẫu người dị nhân phiêu bồng triết gia Bùi Giáng ông đã để lại cho các thế hệ mai sau một ấn tượng rất đẹp! Trên bình diện văn hóa – nghệ thuật, nghệ sĩ Bùi Giáng đã để lại cho các thế hệ về sau một di sản văn hóa đáng kể. Tôi tôn kính ông là bậc thầy thể nghiệm và thực chứng “Sự lý vô ngại”. Tôi đã trân quý vinh danh ông bằng

ngôn ngữ thi ca qua nhạc phẩm “Dị Nhân Phiêu

Bồng”. Tôi rất thích thú mỗi lần nghe lại nhạc khúc này, đó là “Dấu Ấn Nghệ Thuật Của Tôi”. Cái điên khôn ngoan như lão nghệ sĩ Bùi Giáng là tấm gương đáng học để thắp sáng cuộc đời và có đủ bản lĩnh thích ứng bất cứ thời đại nào.    

    

      “Giáng ơi! Cả một tấm lòng

        Anh say Bát Nhã trên dòng tử sinh”

 

Phong thái điên của nghệ sĩ triết gia Bùi Giáng là một trò chơi thỏng tay vào chợ đánh thức cuộc đời rất hiếm hoi! Ngần ấy thôi ngàn mây lãng đãng bước theo lối về tận cuối chân trời viễn mộng xa xăm.

 

Trên đỉnh hoang vu nào đó, Giáng ơi! Ông có hay chăng nàng Xuân đã khoác áo đi về. Nhưng nghệ sĩ Giáng ơi! Ông có về với nàng Xuân cho kịp tối nay để đón giao thừa. Về đâu chẳng hiểu về đâu, không hò hẹn cùng ai. Người giàu có họ xây lâu đài để thụ hưởng tiện nghi vật chất với sự bằng lòng. Riêng ông suốt cả cuộc đời xây dựng lâu đài văn hóa, nghệ thuật đáng yêu. Cái điên thời thế phong thái nghệ sĩ của ông đã làm cho người đời không ít ngạc nhiên! Huyền thoại Bùi Giáng, giới nghệ sĩ hơn một lần đã nghiêng mình hâm mộ phong cách dám viết và dám sống vì thi ca nghệ thuật.

 

Nếu chẳng phải bằng cả tấm lòng

Cung đàn lỡ nhịp trên dòng sông

Ai đó chèo đò về bên ấy?

Bỏ quên ở đây quả chân không.

 

Nghìn trước, nghìn sau tia nắng hồng

Vỗ về ai hát tặng mùa Đông

Khúc hát thiền ca rất ý vị

Hư không giao cảm một tấm lòng

 

Những tưởng thiên thu nở nụ cười

Hồn nhiên tự tại cứ đầy vơi

Triết lý viên dung yêu huyền thoại

Hải đảo ru hồn giữa biểu khơi

 

Trăng rằm vẫn thế tròn đầy

Nối dài ý tưởng của hôm nay

Ánh mắt hằn sâu tình lãng đãng

Thi ca rạt rào mãi tung bay

 

Viễn ảnh gọi mời bước chân phương

Bạn ơi! Thức giấc hãy lên đường

Ý niệm thời gian đâu rồi nhỉ!

Nhiệm mầu phảng phất nén tâm hương

 

Ảnh tượng khai nguồn trăng lung linh

Nhân loại khao khát được hòa bình

Bao nhiêu thảm họa từng biến cố

Chỉ vì quyền lực quá vô minh

 

 

Anh yêu quê hương vết hằn ký ức

Một đời trổi dậy hát khúc ca dao

Thời thế đảo điên-lòng người điên đảo

Vì sao ai hiểu được tại vì sao?

 

Con phố nhỏ vắng người tri kỷ

Anh ra đi bỏ lại những gì

Niềm trăn trở tưởng chừng hoang dại

Anh nằm yên khép kín bờ mi

 

Ai khóc–ai cười dòng lệ nhòa

Hạt mầm xưa cổ đã trổ hoa

Ánh mắt xa xôi niềm hy vọng

Xuân cũng về rồi hát khúc ca

 

TƯỞNG PHI TƯỞNG

Tưởng chừng không gian chưa bao giờ ngưng hoạt động vì thời thế mãi lưu chuyển làm cho nhân loại chóng mặt vì cơm – áo- gạo –tiền. Chính danh hay hư danh cũng thế thôi bạn ạ!

Nói đến khả năng quán chiếu thông suốt đại vũ trụ hay tiểu vũ trụ đều có bốn hợp chất để tồn

tại: (Đất-nước- lửa và gió) một khi bốn đại này không còn kết nối thì thực thể nào đó sẽ trở thành thiên cổ. Thiên cổ là gì, một vấn nạn hầu

như ai cũng sợ hãi. Có những điều tưởng nổi và có những điều không thể tưởng nổi, hầu như đều có lý do chính đáng. Không thể nào mô tả bằng ngôn ngữ. Moi lại ký ức người ta có thể tìm thấy những gì tạm gọi những chứng tích đã kinh qua. Khắc kỷ trong tiềm thức một giá trị đặc thù nào đó rất khó phai nhòa theo thời gian năm tháng. Lắm lúc một giấc mơ diễn lại bối cảnh rất xa xưa nhạt nhòa trong ký ức.  Dựa vào giấc mơ trạng thái êm ái hay hãi hùng nó đều có một qúa khứ diễn trò kịch bản. Một giấc mơ giữa hư và thật pha trộn, tuy nhiên ta có thể mường tượng sự và lý viên dung. Nếu cố tình vận dụng khả năng tâm thức ta có thể nhận ra sự kiện quá ư xưa cổ

 

và gặm nhấm những gì đễ tiêu hóa ngôn ngữ ký ức.

 

Có những điều ta trông thấy thực tại, nhưng ta không có một quá khứ tưới tẩm hạt mầm và chờ đợi gặt hái quả tốt thơm ngon. Nghĩa là ý thức chưa từng tác dụng thì (A– Lại Gia Thức) không có gì lưu trữ. Một khi A Lai Gia Thức không có gì để lưu trữ, cố nhiên sẽ không có giấc mơ chảy trên dòng ý thức.

 

Bậc A La Hán trí tuệ nhận thức còn có giới hạn như câu chuyện con bồ câu đậu trên miệng bình bát của Ngài A Nan trong khi đi khất thực.

 

“Một hôm đức Thế Tôn hướng dẫn Tăng đoàn đi khất thực, có một con bồ câu bị con quạ rượt đuổi muốn ăn thịt. Con bồ câu sợ hãi bay đến đậu trên bình bát của Ngài A Nan. Khi con bồ câu đậu trên miệng bình bát của Ngài A Nan nó còn run rẩy hoảng sợ, nó liền bay qua bình bát

của Thế Tôn nó đậu. Khi nó đậu trên bình bát

của đức Thế Tôn nó không còn sợ hãi.”

Khi đi khất thực trở về tịnh xá, Ngài A Nan đem chuyện con bồ câu thưa thỉnh đức Thế Tôn khai thị giải bày tri kiến.

 

Bạch đức Thế Tôn: “Trong khi khất thực con bồ câu bị con quạ đen rượt muốn ăn thịt, bồ câu đậu lên miện bình bát của con, nó còn sợ hãi. Khi nó bay miệng bình bát Thế Tôn nó đậu không còn dấu hiệu sợ hãi”

 

-Này A Nan! Vi tế nghiệp sát của ông còn lợn cợn giao động, cho nên con bồ câu còn dấu hiệu sợ hãi. Thế Tôn “Tạng Thức” không còn vi tế nghiệp sát, cho nên con bồ câu nó không giao động sợ hãi.”

 

Qua câu chuyện minh họa được nêu trên khai thị cho chúng ta hiểu được như thế nào: Quá khứ- hiện tại-vị lai dòng nghiệp thức. Dựa theo cảm xúc, chúng ta tưởng tượng ra vấn đề hay không thể. Dòng sông có thể ngưng chảy, song dòng nghiệp thức không dễ dàng ngưng chảy như một dòng sông, vì nó đã từng kinh qua dòng sống nghiệp thức.

 

CHIÊM NGƯỠNG

 

Có ai tưởng nổi một vì sao

Vun vút lao mình tự lúc nào

Bao la vũ trụ đầy thần thoại

Thiên thu nối kết từng tế bào

 

Hấp thụ âm dương tạo hình hài

Bao nhiêu biến chuyển ai vì ai

Đạo sĩ nhập thiền vào đại định

Thần thông diệu dụng đức Như Lai

 

Năng lực thẩm sâu không biên giới

Như Lai dạo cảnh mấy tầng trời

Chân lý kết tinh pháp mầu nhiệm

Chánh pháp lưu truyền quá tuyệt vời

 

Như Lai ứng dụng pháp đại thừa

Ai những đo lường chuyện nắng mưa

Thiên thu lưu chuyển đành lạc lối

Cung trời trổi nhạc lúc tiển đưa

 

Ai người thoát ly chuyện vô thường

Phím đàn sâu lắng tạo cung thương

Trượng phu thúc ngựa trong đêm ấy

Thành tâm chiêm ngưỡng đấng pháp vương

 

Vâng! Chỉ vì bản năng sinh tồn của vạn vật. Từng mỗi góc cạnh bao giờ cũng muốn vươn lên thành đạt sự nghiệp vẻ vang. Những ai đó như đang hóa thân tạo những thành tích cho đời ngạc nhiên cái ý chí nghị lực phi thường. Đồng điệu hay khác thể điệu, đồng thuận hay nghịch lý, một con người không thể nào toàn hảo đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết. Nghĩa là cuộc sống có thăng trầm là chuyện bình thường không thể thiếu. Những ai giàu lòng trắc ẩn bao dung độ lượng sẵn sàng cho thật nhiều mà chẳng đòi lại bao giờ. Hiến tặng là cơ hội rất hiếm có vì thế cho người khác tình thương là thể hiện tâm Bồ Tát bất phân dòng đời màu da chủng tộc, hay giới tính.  Kẻ cho và người nhận cảm thông tạo thành một sự hòa cảm đáng yêu. Nhân đạo là đức tính nền tảng căn bản cho một sự nghiệp bền chắc lâu dài. Một con người không tạo phước đức mà còn có ý tưởng lừa gạt kẻ khác thế thì không bao giờ cất đầu lên để hãnh diện về mình. Người lương thiện luôn luôn bao dung trang trải tâm đạo có một quá khứ rất tốt người ấy sẽ nhận được phước lành ơn trên. Trong xã hội hình ảnh giàu nghèo tạo thành bức tranh giai cấp rất rõ nét bạn ạ! Thay ngôi đổi chủ lắm lúc làm cho ai đó bàng hoàng thân phận kiếp người khốn khó mất thăng bằng. Cứ tưởng chừng như thế, nhưng

không phải như thế vì phước đức chính mình không lo tạo duyên lành, để gặt hái quả tốt về sau. Không tạo phước đức mà muốn thừa hưởng

sự giàu sang là chuyện phi lý. Người làm ra tiền gởi vào ngân hàng mới biết chính mình có bao nhiêu khi cần ký chi phiếu để dùng. Cần kiệm không ỷ lại tài năng phung phí của trời cho đó là

chỉ dấu đáng tin tưởng chuyện ngày mai. Thành ngữ Việt Nam có câu: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”. Người xưa nói như thế để cảnh tỉnh cá tính ỷ lại xem thường nhân quả. Bạn nên tiếp tục khai thác đời sống tâm linh để cho tư tưởng chính mình phát triển tốt hơn!

 

Đứng trên bình diện khách quan, một đạo sĩ nào đó họ dừng lại tư duy phân tâm để thể nghiệm và thực chứng chân lý giác ngộ giải thoát. Giác ngộ và giải thoát là khả năng đích thực khám phá nội tại vô ngần! Nếu bảo rằng nên buông xả, thế thì buông xả cái gì để rồi sẽ được cái gì? Thể điệu tương thông không thể thiếu tính thực dụng để nuôi dưỡng đời sống lành mạnh-thánh thiện. Ảo ảnh thời gian thông thường đánh lừa tư tưởng cảm xúc cũng như thị hiếu kẻ tham lam nhu cầu vật chất đam mê vật chất mà quên tưới tẩm đời sống tâm linh có ngày sẽ đối diện với thực tế phủ phàng thảm thương và ân hận.

 

Phi tưởng, có nghĩa ai đó không thể dùng khả năng bén nhạy của trực giác nhìn ra vấn đề, không nhìn ra vấn đề thì sẽ không giải quyết được vấn đề khi nào đời sống thực tế không còn cảm giác biết mình là ai, chừng ấy sẽ hiểu giá trị sự sống có ý nghĩa vô ngần! Đúng, kẻ bệnh hoạn não bộ trống không thì còn có thể hiểu được gì đây?! Lý giải cho ra vấn đề, chuyện khá ư phức tạp. Một bậc thầy chứng đắc cũng không thể khai thị cho ai đó, một khi họ đã mắc bệnh tâm thần quá nặng-chừng ấy chỉ biết thương hại mà thôi. Kẻ có nhu cầu tâm linh tìm minh sư học đạo thì minh sư mới có thể chỉ bày phương thức cỡi trói ràng buột. Kẻ nào lái xe lạc đường mới hiểu lý do tại sao và cần người khác rành đường hướng dẫn để đến đích cần thiết. Người nào đó cảm thấy mình bí lối và cần bước ra qủy đạo u tối, lúc ấy mới

 

hiểu ra bận thiện hữu trí thức rất cần thiết. Thông thường, sự việc này chồng chất lên việc khác tạo thành phiền não không tên tuổi, chẳng có già đáng luyến tiếc cất giữ nơi kho tàng nội tại. Phiền não không có hình tướng nhất định, song nó rất tai hại vô cùng! Phi tưởng là không nghĩ ra một điều gì tốt đẹp để tiến thân. mang tính thực dụng ở cõi đời này. Nói khác đi bậc tu hành đạt ý quên lời, tất nhiên là bậc sư phụ thông minh xuất chúng tấm gương ấy đáng  soi và học đòi trên lộ trình thực nghiệm đạo giác ngộ. Tâm không phân biệt và đối đãi với đối tượng-đó là tâm Bồ Tát tồn tại thường hằng trên dòng sanh diệt.

 

Cung trời phi tưởng phi phi tưởng xứ là một cõi trời của những tầng trời đầy đủ năng lực và phước báu an trú thiền định vô thủy-vô chung. Qua tinh thần đại thừa Phật Giáo minh họa tầng trời phi tưởng chỉ có bậc chứng đạo thần thông diệu dụng mới có thể đạt đến cõi ấy. Trạng thái như nhiên là trạng thái trí tuệ của các bậc thầy giác ngộ đến đi tự tại.                              

                               

Ai tưởng nổi hay không tưởng nổi

Ký ức đầy dung chứa biết bao

Chỉ ngần ấy tưởng chừng chưa đủ

Tâm thức nào mà chẳng xôn xao

 

Anh tưởng tượng bầu trời trong sáng

Trăng chập chờn trên đỉnh thi ca

Dòng kiến thức không thể thấu triệt

Không gian kia chưa thể kinh qua

 

Trăng hiện hữu dù đầy hay khuyết

Trăng lung linh đồng thể nhất như

Trăng bình đẳng soi vào bóng tối

Trăng thản nhiên dáng điệu vô tư

 

Tuệ giác nào mênh mông không tưởng

Kiến thức nào giới hạn tầm xa

Không chịu hiểu-hay không thể hiểu

Con đường nào xinh đẹp bông hoa

 

Thế giới nào thâm cung mới lạ

Ôi hay kìa! Biển cả trường mơ

Bậc hiền triết không hề thối chí

Lộ trình nào cũng gieo hạt thơ

 

Có những điều quán thông thực tướng

Có những điều tưởng tượng không ra

Dòng kiến thức đo lường tuệ giác

Ta tìm ta mà chẳng hiểu ta.

 

XUÂN ĐẾN

 

Hứa hẹn gì khi Xuân vừa đến

Đào mỉm cười mai cũng vui lây

Đóa hoa cúc xinh tươi vàng rực

Vườn hoa lan hương sắc đong đầy

 

Tiếng Oanh hót mừng Xuân hy vọng

Bình minh hồng thôi thúc tuổi thơ

Xuân báo hiệu giao thừa sẽ đến

Nụ hồn nhiên cảm xúc ước mơ

 

Xuân trang điểm sắc màu quý phái

Tia nắng mai lóng lánh hình hài

Khách vãng cảnh trầm ngâm trân quý

Tiếng chuông chùa khai thị cho ai

 

Hứa hẹn gì khi Xuân vừa đến

Lữ khách buồn thăm hỏi tương lai

Lời khẩn nguyện trầm hương quyện khói

Ô! Sân chùa nở đóa huỳnh mai

 

Hót đi Oanh! Cho Xuân rực rỡ

Khách hành hương thú vị giao mùa

Những cánh én lượn mình trong gió

Khoác áo Xuân mẹ đi lễ chùa

Chuông chùa vang vọng mừng Xuân đến

Muôn hoa rực rỡ nở nụ cười

 

HẠNH NGỘ

 

Hôm ấy bình minh rực rỡ-những bông hoa tươi thắm rất đẹp! Chúa Xuân đã về viếng cảnh rừng núi minh linh u tịch sắc màu thi vị. Chung quanh thiền thất bối cảnh ẩn mật huyền bí tuyệt vời! Đạo sĩ thiền gia đang lắng sâu nhập định mặc nhiên chung quanh thời gian cứ thế trôi qua chuyển mình thích ứng từng môi trường sống tồn tại. Cái gì tồn tại, cái gì ra đi theo mây gió ngàn phương hun hút vào vũ trụ bao la.

 

Trong giờ phút kỳ diệu, Chúa Xuân đột nhiên xuất hiện bày tỏ lời cung kính vấn an đạo sĩ phong thái an nhiên tự tại. Sự hạnh ngộ diễn ra trong bối cảnh giao thời, Chúa Xuân và Đạo Sĩ dường như cảm thông và tâm đắc một cái gì đó không thể mô tả bằng ngôn ngữ.

 

-Thưa Ngài Đạo Sĩ! Ngài đã an trú nơi này được bao lâu, hằng ngày có ai hầu hạ Ngài hay không?

 

-Bần đạo đã chọn nơi này an trú sau nhiều biến cố lịch sử khiếp đảm kinh hoàng. Hận thù chồng chất bởi những con người tham vọng điên cuồng, âu cũng là nghiệp quả vậy! Cách duy nhất lánh xa trần thế trầm tư mặc tưởng để giao cảm vũ trụ tốt hơn là lội vào cuộc sống bon chen danh vọng.

 

-Thưa Ngài quá khứ là như vậy, hiện tại đâu có gì tốt hơn, tương lai viễn ảnh của nhân loại chẳng có gì sáng sủa. Biết bao nhiêu niềm hy vọng đã chết non dại trên dòng sanh tử luân lưu. Có lẽ tiền tài danh vọng xô đẩy những kẻ tham lam điên cuồng vào thế giới thù hận, họ bày trò chơi chém, giết, hay thủ tiêu đối lập để thỏa mãn thú tính. Họ không cần biết nhân quả là gì, họ không quan tâm đến đồng loại điêu đứng khổ đau trước những diễn biến mang tính lịch sử, thật là bất khả tư nghì! Chúa Xuân ơi!  Ngài cứ thử xem những vết tích xói mòn trên dòng thời gian ấy chỉ để lại toàn những thứ cặn bã tệ hại vô ngần! Những con người tham lam quyền lực độc tài, bày trò thủ thuật đạo diễn nhiều kịch bản, chỉ làm khổ đau cho nhân loại mà thôi.

 

-Chúa Xuân chia xẻ sự lo âu của đạo sĩ và tiếp tục đặt ra những vấn nạn khá tế nhị:

 

-Thưa Ngài! Thế gian thăng trầm là chuyện thường tình, nghìn trước và nghìn sau con người luôn luôn tranh chấp theo bản năng sinh tồn, thực chất là như vậy.

 

-Thưa Ngài Chúa Xuân, nơi cõi mấy tầng trời ấy sự sống có bao giờ cạnh tranh tệ hại như các sinh vật sống trên trái đất này?

 

-Ô! Chắc chắn là không! Những tầng trời phước báu rất cao, cư dân ở đó luôn luôn sống an lành. Họ chỉ nghĩ tưởng là có nhu cầu tiện nghi được đáp ứng. Đời sống tâm linh ở các tầng trời họ tu hành rất tốt cho nên họ hưởng quả tốt.

 

-Thưa Ngài đạo sĩ! Con người sống trên quả địa cầu này họ rất thông minh. Khoa học nguyên tử quá ư tiến bộ cho nên họ giết người hàng loại dễ

như chơi. Đến một lúc nào đó có lẽ trái đất này sẽ nổ tung bởi những thứ vũ khí hạng nặng. Chất hóa học cũng có thể giết người ghê gớm đáng quan ngại! Chẳng hạn như: nước uống, thực phẩm…có nhiều hóa chất pha trộn khó lường được hậu quả của người tiêu dùng, nhất là những nước thiếu văn minh chậm tiến. Những nước thiếu khả năng chế ngự sự độc hại của người tiêu dùng, thật là tệ hại đáng thương tâm. Không biết quyền năng nào có thể khống chế những con người tham mê tiền bạc, làm giàu trên sự chết chóc của đồng loại.

 

-Thế à! Quyền năng không thể vượt qua nhân quả tự lúc nào! Nhân quả là chân lý bất di, bất dịch như nhiên thường hằng. Cấu trúc của nhân quả từ quá khứ dẫn đến hiên tại và sẽ nối kết, làm sao ai tưởng nổi chuyện này mai! Nhân quả là sợi tơ vô hình trói buộc con người rất ư khó gở. Nếu ai đó muốn tháo gở phải có đủ năng lực trí tuệ. Chúng ta nhìn sâu vào sự sống của muôn loài, mỗi chủng loại đều có ngoại hình khác nhau, đó là chưa kể nội tâm của chúng độc ác hay hiền lành. Có những con vật thích ăn máu thịt tươi sống tanh hôi rùng rợn, có những con vật thích ăn cỏ, cây, hoa trái và vẫn sống với thiên nhiên lành mạnh yêu đời.

 

Con người cũng thế, bộ óc chọn lựa rất tinh vi kỳ diệu! Nghĩa là đời sống an nhiên tự tại có một giá trị đặc thù khó mô tả. Những kẻ thích bôn chen vì danh lợi mưu cầu đạt được như ý. Nhưng đáng tiếc cuộc đời này tất cả diễn bày trông một phạm trù tương đối. Lý tánh tuyệt đối có thể xuất hiện khi nào con người đánh mất ý niệm thời gian. Trạng thái vô minh hay trạng thái Niết Bàn là một, như bóng với hình ngả theo bước đi ánh sáng của mặt trời. Mặt trời thức giấc hay ngủ vùi đâu đó, ấy chỉ qua khái niệm của tư duy cảm giác thường hằng trải qua từng thế hệ vươn mình theo bản năng sinh tồn.

 

Nếu con người nhận được sự giáo dục tốt của những bậc thầy minh triết, họ sẽ được tốt hơn. Chính mình làm đổi thay cuộc sống, người ấy sẽ có một sở trường kinh nghiệm tuyệt vời! Quyền năng khó có thể làm thay đổi một con người mà bộ óc họ đã hư hỏng quá nặng, bởi nghiệp lực ràng buộc đầy phức tạp.

Chúa Xuân tiếp lời: Thưa Ngài đạo sĩ, chân tướng của vũ trụ chẳng có gì đáng ngờ vực. Như tôi đây, ai gọi chúa Xuân cũng được, ai gọi nàng Xuân cũng được, ai gọi mùa Xuân cũng được. Thực tế Xuân vẫn là Xuân vì truyền thống nhân gian tập tục quá cổ xưa, mãi còn giá trị trên dòng thời gian, cho nên mỗi năm tôi xuất hiện đúng lúc giao thừa để dự lễ hội truyền thống nhân gian và chúc lành mọi người.

 

-Thưa Ngài Chúa Xuân!  Ngài đến với trần gian dự lễ hội vui Tết truyền thống, sau đó Ngài sẽ đi đâu và tiếp tục làm gì? Ngài có ý định ở lại trái đất này xoa dịu vết thương đau thống thiết của nhân loại đã và đang diễn ra như một bi kịch hãi hùng. Đức Phật ngài đã dạy:

 “Ba cõi như nhà lửa” đang ầm ỷ thiêu đốt! Lửa phiền não đang thiêu đốt con người khủng khiếp, nhưng đáng tiếc tự mỗi người không hay biết điều đó.

 

-Thưa Ngài đạo sĩ! Tôi đã nói không có quyền năng nào có thể cứu vãn tình hình chiến tranh tôn giáo đang diễn ra một cách thô bạo khốc liệt.

 

Riêng Ngài có quan tâm gì đến Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 45 đã tuyên thệ nhậm chức? Tương lai thế giới đi về đâu, tương lai nước Mỹ có còn đủ quyền lực lãnh đạo thế giới? Tổng thống thứ 45 của nước Mỹ ông ta có cá tính rất đặc biệt trong khi vận động ứng cử và sau khi đã đắc cử. Do vậy tính thẳng thắn của ông ta làm cho thế giới xôn xao đánh giá theo cảm tính không mấy chính xác. Có lẽ tân tổng thống Mỹ sẽ thực hiện chính sách đổi mới theo guồng máy của đảng Cộng Hòa chỉ đạo, bởi vì cá nhân trách nhiệm đảng đề ra sách lược kinh tế dự phóng tương lai. Lập pháp, tư pháp và hành pháp ba cơ quan đầu não lèo lái Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, nếu đánh giá tổng thống Hoa Kỳ yếu kém thì còn đất nước nào để bình luận.

 

Tổng thống thứ 45 nước Mỹ là một nhà thương gia tỷ phú ông có đủ quyền lực làm nên sự nghiệp mang tính lịch sử. Làm thế nào để trở thành một tỷ phú nước Hoa Kỳ là chuyện đáng nói. Chúng ta không nên vội đánh giá khen chê bừa bãi thiếu trình độ nhận thức. Đất nước Hoa Kỳ nên cho ông ta một cơ hội và chờ xem khả năng lãnh đạo của ông trong bốn năm sắp tới.

 

Có những người hưởng đặc ân của chính phủ Hoa Kỳ, việc mình chưa đủ khả năng lo mà vội đánh giá tương lai tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ thế này, thế kia, thật đáng buồn cười!

 

Tôi ở trên cao mấy tầng trời nghe trần gian bàn tán xôn xao, nhất là giới truyền thông tiên đoán giữa hai ứng cử viên của đảng Cộng Hòa và Dân Chủ. Hầu như người dân Hoa Kỳ tiên đoán ứng cử viên Dân Chủ thắng cử. Nhưng chẳng may, giờ phút cuối đảng Cộng Hòa thắng cử đó là chuyện ly kỳ của cuối năm 2016 chuẩn bị bước vào năm 2017.

-Thưa Ngài đạo sĩ! Ngài có dự định mai danh ẩn tích ở đây bao lâu nữa mới xuất hiện vào đời “an bang tế thế?”

 

-Thưa Ngài Chúa Xuân! Trần gian mộng, trần gian huyễn mộng! Chúng ta có thể làm gì đây khi hận thù mỗi ngày chồng chất, thật là bi quan viễn ảnh tương lai của nhân loại đang đứng bên bờ vực thẳm.

 

Đối với đất nước Việt Nam trong và ngoài nước 90 triệu người, nếu quan tâm an nguy của cả dân tộc, tự do dân chủ và vẹn toàn lãnh thổ như người Việt Nam đã quan tâm tổng thống thứ 45 của Hoa kỳ thì tốt biết mấy! Hy vọng năm Đinh Dậu Tổng Thống Hoa Kỳ xoay trục hướng về biển Đông để giải quyết mọi vấn đề tranh chấp ảnh hưởng quyền lực. Nếu được như thế sẽ tốt hơn cho cả vùng Đông Nam Á. Người Việt Nam quả quyết đảng Cộng Sản Trung Cộng không thể bành trướng thao túng biển Đông và biến Việt Nam thành tỉnh lẽ như hiệp định thành đô. Hằng triệu người Việt Nam hy vọng đảng Cộng Sản không còn “hèn với giặc, ác với dân”, không còn bóc lột tham ô và độc tài cai trị đất nước Việt Nam. Nước Việt Nam là của người Việt Nam, không phải là của đảng Cộng Sản muốn sang nhượng hay buôn bán mà không cần trưng cầu dân ý. Các bậc tiên đế, hoàng đế, đại đế và tướng lãnh anh dung đã dầy công lập quốc, giữ nước…không thể để cho đảng Cộng Sản Việt Nam lộng hành hơn nữa biến Việt Nam thành chư hầu của nước Trung Cộng. Quốc gia lâm nguy chúng ta còn trách nhiệm bất phân tôn giáo hay giới tính đảng phái.

 

                THIÊN THU

       

Thiên thu ấy nào ai có biết

Chân tướng này mấy ai hiểu ra

Triết lý sống hẳn nhiên như thế

Khi hiểu mình càng lúc càng xa

 

Thần tượng nào bổng nhiên biến mất

Vết chân không phủ kín bụi hồng

Thơ tản mạn chập chùng hư ảo

Tuyết mùa Đông lạnh buốt nỗi lòng

 

Vết hằn đó! Xói mòn năm tháng cũ

Tuổi núi –non ai tính mãi không ra

Chiếc lá úa đánh rơi niềm thao thức

Còn lại gì trên đỉnh tuyết ngân hà

 

Thiên thu ấy trường ca đồng vọng

Dòng sông nào kết nối dòng sông

Lão hành khất ăn xin thế kỷ

Ai kinh qua biển cả mênh mông

 

Thần tượng nào hóa thân cát bụi

Ánh trăng khuya lơ lững đồi Tây

Chàng thi sĩ ngỡ ngàng giao hưởng

Nhạc thiên nhiên cảm xúc đong đầy

 

Ai hóa thân mấy giải ngân hà

Ai còn đứng đó thiết tha chân tình

           

Tứ đại nối kết trung hòa hợp thành thực thể tồn tại với thời gian qua tuổi tác, đó là tiểu vũ trụ. Tứ đại trùng trùng duyên khởi kết thành vũ trụ “vô thủy, vô chung” quả nhiên kỳ diệu vô ngần, đó là đại vũ trụ.

 

Nếu không phải là trí tuệ chứng đắc, không tài nào hiểu nổi chuyện sinh ly, tử biệt của một hành tinh kỳ diệu thần thoại! Từ khái niệm dẫn đến trườu tượng, ấn tượng, chuyển qua lập thể. Chao ôi! Những màu sắc kỳ bí khá ư phức tạp!

 

Thế thì một mớ ngôn từ, chúng ta tạm mượn để minh họa vũ trụ bao la hay một tiểu vũ trụ cũng chỉ là phương tiện. Tuy nhiên, không có phương tiện, con người không thể nào đạt đến cứu cánh.

Đơn cử: Ngón tay là phương tiện, mặt trăng là chân lý! Ngón tay và chân lý cả hai đều kết hợp, từ đó phát sinh vũ trụ và nhân sinh quan tương đồng-tương đắc. Một là tất cả, tất cả là một, ấy là ấn chứng Kinh Hoa Nghiêm đã khai thị trí tuệ bậc trượng phu khả kính! Nghĩa là bậc đạo sư

đạt đến cứu cánh phải phát nguyện hành Bồ Tát Đạo để cảm nhận giá trị chân hạnh phúc vượt thời gian và không gian. “Truyền tâm, ấn tâm bất lập văn tự, trực chỉ chân tâm kiến tánh thành Phật” Chân lý ấy quả nhiên tuyệt vời! Nghìn trước, nghìn sau cũng thế!

 

ĐINH DẬU

Năm Đinh Dậu, hy vọng những chú gà cất cao tiếng gáy vang dội khắp nơi nơi đánh động lương tâm các thủ lãnh độc tài thức tỉnh. Gà lớn cũng gáy, gà nhỏ cũng gáy gà nào gáy được cứ gáy, miễn sao đánh thức người dân buổi sớm lên đường đồng áng hay vì trách nhiệm thiêng liêng.

 

Gà cồ, gà trống thì lo đại sự quốc gia, gà mái cho chăm sóc gia đình nuôi nấng con cái ấy là hạnh phúc tiêu biểu rất thực dụng. Hy vọng trong tương lai con người bớt giết hại bừa bãi loài gà để ăn thịt, vì đàn gà cũng làm đẹp khu vườn trở nên sinh động thi vị cho mọi nhà. Ngày nay giới y khoa cũng khuyên mọi người nên ăn rau quả thực vật thiên nhiên tốt hơn ăn thịt chúng sinh. Ăn thịt chúng sinh chẳng hạn như loại gà được nuôi bằng thuốc chóng lớn để thủ lợi. Người sản xuất kỹ nghệ nuôi gà không cần quan tâm đến người tiêu dùng sẽ ra sao! Thiếu trách nhiệm lương tâm là đồng nghĩa với việc làm tội lỗi là như vậy.

 

Xuân Đinh Dậu về mang theo niềm hy vọng trải dài và trải rộng bất phân chủng tộc, giới tính, ngỏ hầu ước mong nhân loại bình an tốt hơn. Từ lãnh vực thiêng liêng của tôn giáo cho đến mọi góc cạnh hành hoạt trong dân gian phải được tôn trọng sự sống bình đẳng để tránh nhân quả đáng tiếc!  Thể chất bình đẳng là quyền thiêng liêng cao cả mà mọi người phải được thừa hưởng từ khi mới chào đời.

 

Giờ phút giao thừa theo truyền thống “Tống Cựu, Nghinh Tân”, hầu như ai cũng nuôi hy vọng trong năm mới, đời mình sẽ đổi mới tốt hơn. Nên nhớ cho, phước báu là điều tiên quyết để giúp cho con người thăng hoa cuộc sống giàu sang phú quý và gặt hái nhiều thành quả tốt đẹp. Nếu thiếu phước, có lẽ cuộc sống ai đó sẽ lâm vào hoàn cảnh khốn khó vô cùng, cho dù có học

vị ra sao. Truyền thống Tết là truyền thống rất đẹp! Những nơi thờ phượng tôn kính, chẳng hạn như chùa chiền thiết lễ trang nghiêm hương hoa trà quả phẩm thanh tịnh để dón Xuân và cầu nguyện. Chùa là nơi tôn nghiêm ngoài việc đáp ứng nhu cầu tôn giáo cũng là nơi thờ tự tổ tiên ông bà của thập phương bá tánh một cách trân quý. Do vậy, người Phật Tử đi lễ chùa đầu năm là quay về nương tựa Phật Pháp để tiếp tục khám phá giá trị đời sống tâm linh. Truyền thống tập tục Việt Nam hòa lẫn truyền thống lễ nghi của Phật Giáo để tự tồn suốt chiều dài lịch sử. Phật Giáo luôn luôn chủ trương hòa bình tương quan, tương kính. Phật Giáo không bao giờ bày trò xúc

phạm tôn giáo khác để truyền bá đạo. Đức tin xây dựng qua sự nhồi sọ cuồng tín, đó là loại rẻ tiền mà Phật Giáo không bao giờ chủ trương.

 

Hành hoạt trên mọi bình diện để phát triển đời sống tâm linh, Phật Giáo Việt Nam xem đó là nhân bản. Yêu đời, yêu đạo xả kỷ hiến dâng bước đi trên lộ trình giác ngộ, bậc trượng phu khả kính đều thể hiên như vậy.

 

NẮNG XUÂN

 

Ai tô đậm lên dòng tư tưởng

Những mảng màu trườu tượng thiên nhiên

Tia ánh mắt tỏ bày chân thật

Xuân cô đơn góp nhặt niềm riêng

 

Sản phẩm ấy bề dày cô đọng

Bức tranh thiền minh họa uyên nguyên

Từng ý tưởng vẽ màu dũng cảm

Định lực nào, định lực vô biên

 

Từng tia nắng hoàng hôn phảng chiếu

Lối ta về hư ảo trôi qua

Đời như thể bức tranh trườu tượng

Thời gian nào ngần ấy trôi xa

 

Ai tô đậm lên dòng ký ức

Những bông hoa nhựa sống chuyển mình

Đóa hoa nào sắc hương bất tử

Dòng yêu thương triết lý hiện sinh

 

Sản phảm ấy đón Xuân Di Lặc

Phút giao thừa cảm xúc siêu nhiên

Xuân đã đến dung nhan tuyệt đẹp!

Xuân hóa thân cảm ứng vô biên

 

Xuân đến rồi, ô hay! Xuân đã đến

Sản phẩm này ta xin tặng nàng Xuân

 

Xuân Đinh Dậu hy vọng người Phật Tử quán thông nội tại để đổi mới cuộc đời. Vì tiền đồ đạo pháp và dân tộc, chúng ta không thể tách rời trách nhiệm hiến dâng cao cả. Xem hạnh phúc tha nhân như hạnh phúc của chính mình. Lương tâm rất ư quan trọng đối với một con người đang cư ngụ trên trái đất này và mưu cầu hạnh phúc.

 

Trước thềm năm mới Xuân Đinh Dậu kính chúc quý độc giả Tạp Chí Trúc Lâm thân tâm thường an lạc sẽ gặt hái nhiều thành quả tốt đẹp trên mọi bình diện rất ý nghĩa.                         

                        

                         Xuân Đinh Dậu – 2017

 

                           Thích Quảng Thanh

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn