Trường ca nào rung cảm thân thương,
vẫn như mây lưu chuyển mấy tầng không. Hải đảo tình người đã cho anh và cũng
cho tôi, kỷ niệm nào lung linh ánh sáng, thực tại này đời vẫn nở hoa.
Những người bạn tôi ơi! Những
ước mơ khởi điểm một thời, Huyền thoại nào đánh động biển khơi? Bóng trăng
khuya thanh bình lơ lững, có bao giờ điểm lại thời gian. Có nghe không tiếng cười
hoa dại? Để một lần chiêm ngưỡng Như
Lai. Những chứng tích trào lưu nhân bản, gió thét gào lay động vô minh. Ngần ấy
thôi thiên thần rung cảm, chuyện ngày mai những tưởng bất ngờ! Anh khai phóng
chân trời viễn mộng, Chị xót thương quá khứ thời cơ, Em lắng nghe cung đàn ai oán,
Bạn tôi ơi! xác định lập trường.
Những bước chân quay về thực tại,
tự vấn mình định lực tương lai. Đã hiến dâng chả cần sợ hãi, Anh là ai? thách
thức cùng ai. Có một lần chuyến tàu khởi điểm, tiếng nguyện cầu giao cảm chân
không. Thể mầu nhiệm làm sao phân tích, Tôi nghiêng mình đảnh lễ tri ân. Ai
minh họa nguồn tâm sâu lắng, ai ngỡ ngàng chiếc bóng thời gian. Hai hình ảnh cuộc
đời có một, Tâm bao dung nối bước dọc ngang.
Cuộc hành trình tưng bừng phố thị, tiếng hoan hô-lẫn tiếng thị phi. Loài côn trùng tình cảm vẫn có, bia đá nào một thuở khắc ghi, Lương tâm nào bỏ quên thánh thiện? Bờ vai nào chối bỏ ân sư, mảnh lực nào hủy hoại truyền thống? Ta nhìn nhau, ta vẫn nhìn nhau.
Ai đã đi chưa bao giờ đến? Từng nỗi hờn nặng trĩu bờ vai. Vết thương lòng đã đành như thế! Xin thôi đừng giết chết niềm tin. Ai vinh danh hồn người chiến sĩ, niềm đau nào chuyên chở quê hương! Anh nằm xuống hương rừng phủ kín, đời xót thương, người những xót thương! Hồn hóa đá chơi vơi biển lạnh, Nén hương lòng bày tỏ ngần xa. Tiếng kinh đêm vọng từ Thiền thất, gọi tên ai, ai vẫn gọi ai! Quán bất tịnh đã thông huyền thoại, tường quang ôi! mảnh vở ngân hà. Vùng tuyết trắng mơ hồ cây lá, sinh vật nào thích ứng kinh qua. Trên đỉnh ấy vui buồn nhẫn nại, điểm thời gian biến chuyển hình hài. Hình như có dấu chân đạp tuyết, lý do nào ai những tìm ai. Tôi đã hiểu khi rừng thay lá, hồng hạc buồn vẩy cánh bay đi. Thơ rụng xuống thiên đàng tỉnh mịch, dư âm nào nối kết phân ly. Chiếc chìa khóa qua cầu sinh tử, người tặng tôi kỷ vật ân tình. Ánh sáng đó mười phương huyền diệu, Tôi quán thông và tụng Tâm Kinh. Trùng dương ơi! Hoa biển bạc màu, dường như còn trôi nỗi niềm đau. Nỗi bất hạnh phiêu bồng bất tận, Tiếng khóc nào đánh động trời cao.
Lung linh hương sắc hoa đào, Xuân về mở cửa bước vào vườn ai. Một mai, mai nữa, một mai, đóa hoa minh triết người cài áo tôi. Thông reo vi vút trên đồi, chiêu hồn tử sĩ lên ngôi anh hùng. Khát khao hội ngộ đỉnh chung, Bởi vì băng hoại lạnh lùng cao sơn. Ai ghi ơn, ai những bội ơn, Trăm năm mộng mị chập chờn Sắc Không. Chung quanh đỉnh ngộ cảm thông, Bóng hình lãng tử tuyết Đông dị thường.Nhặt hoa cấu trúc văn chương, Bao nhiêu tác phẩm sắc hương tuyệt vời! Vết hằn ai ngỡ chơi vơi, thôi thì hiến tặng cho đời nhớ thương.
Anh đến hội ngộ Xuân
Anh đi nhạc tưng bừng
Ánh mắt đầy cảm xúc
Cung đàn chiều bâng khuâng
Hình như chú chim oanh
Vườn Thiền bước an lành
Tâm tình vương nắng ấm
Những hạt thơ long lanh
Chú chim oanh tỉnh ngộ
Hoa cúc vàng nên thơ
Sương lam chiều lãng đãng
Nụ hoa đào ước mơ
Tâm hương quyện trời xanh
Hoa Xuân ướm mộng lành
Hạnh nguyện dòng tâm thức
Cánh mai vàng mong manh
Khai phóng một lối đi
Chân tâm bất tư nghì
An trú trong thực tại
Ô hay! Ta còn chi
Giao thừa đảnh lễ Phật
Chiêm ngưỡng đức Như Lai
Tạ ơn mùa Xuân mới
Hứa hẹn một ngày mai
Thành tích ấy cũng
là thành kiến, vì con người mang nặng mộng mơ. Nếu quá dỡ bảo rằng khờ dại, Quá
tài hoa ghen tỵ không ngờ. Soi bóng gương kim, cổ lạnh lùng, Đạo hay đời hư
danh là thế! Đến hay đi cùng mẫu số chung.
Khờ khạo quá, ngữ ngôn rao bán, Nếu
thông minh so sánh hiểu ngay. Vô tích sự hẹp hòi tâm thức, thích thị phi-bình
luận bướng gàn. Kẻ tuệ giác thâm sâu viễn kiến, chí kiên cường nối nghiệp minh
sư. Giá phải trả cho từng mỗi việc, lương tâm nào cho phép thế ư! Khi bận rộn
biết mình như thế, chuyện phải làm ai những vì ai. Trong ánh mắt bao dung, độ lượng,
Hơn thua chi chỉ một hình hài.
Đã dấn thân bằng lòng thành bại,
loài cỏ cây ngôn ngữ vô tình. Cảm-phản cảm-âm thanh truyền cảm, Làm thế nào vượt
thoát vô minh? Trần gian ơi! ngỡ ngàng đến thế! Kẻ hồ đồ thích được nâng cao.
Những thành kiến khôi hài cường điệu, Có gì không- ngôn ngữ xôn xao.
Nhìn thực tế-vững vàng như thế, Những sắc hương huyền diệu thanh bình. Nguồn ánh sáng chan hòa thiền vị, Những hạt thơ trong sáng bình minh.
Có ai lưu trữ một cung đàn
Có ai tiếp nối bước hiên ngang
Ngày ấy chập chờn căn gác trọ
Bây giờ lưu chuyển những âm vang
Có ai chuyên chở ánh tường quang
Có ai thấu hiểu chiếc lá vàng
Cảm nhận hồn Thu qua cơn gió
Âm điệu lạc loài biển mênh mang
Man mác hương thơ tuổi ngọc ngà
Trùng dương trào lộng hát khúc ca
Ảnh tượng khôi nguyên vẫn là Mẹ
Dòng thác ân tình vọng tiếng Cha
Có ai giữ được mảnh nắng hồng
Có ai tìm được dấu chân không
Ký ức vết hằn Thiên Sử Cổ
Làm sao quên được một dòng sông
Có ai đếm được những vì sao
Có ai biết được đến khi nào?
Nghìn trước, nghìn sau Hoa vẫn đẹp
Tiếng hát thương yêu vẫn ngọt ngào
Nhâm Thìn - Xuân trở lại
Bao tiếng vọng hương quê
Tạ ơn sự thành tựu
Hành trình lối Xuân về
Cali
Xuân Nhâm Thìn-2012